Thẩm Kiều Ninh bước ra khỏi phòng hóa trang, lần đầu tiên trong đời cô không để ý đến những đồng đội đang muốn hỏi thăm tình hình của mình mà đi thẳng ra khỏi nhà hát lớn, lang thang vô định trên con đường rộng lớn của Bắc Kinh.
Cô thực sự không biết phải đối mặt với họ thế nào, càng không biết trả lời họ ra sao, trong lòng cô đầy cảm giác tội lỗi và đau khổ. Chủ nhiệm nói rằng chỉ cần cố gắng hơn trong vở diễn sau là được nhưng chẳng lẽ vở diễn tiếp theo, cô cũng phải ca ngợi hợp tác xã sao?
Cô cảm thấy mình không tài nào biên đạo được một vở kịch như vậy, cô thậm chí không muốn tiếp tục biên đạo nữa, chỉ muốn làm một vũ công thuần túy, được phân vai gì thì múa vai đó, như thế nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thắng hay thua cũng chẳng liên quan đến cô chứ không phải như bây giờ, không còn mặt mũi nào để đối diện cả đoàn.
Thẩm Kiều Ninh đi dọc theo con đường nhìn những người qua lại mặc áo Tôn Trung Sơn, nghe tiếng chuông xe đạp vang lên, cảm thấy một nỗi áp lực vô tận.
Nếu bộ trưởng Uông nói sớm với họ một ngày rằng họ không thể đoạt giải còn dễ chịu hơn hiện tại. Hôm qua sau khi nhận được phản hồi từ khán giả, họ đã vui sướng biết bao nhiêu thì giờ đây cô lại cảm thấy khó xử bấy nhiêu. Để họ tràn đầy hy vọng rồi lại bảo rằng không thể đoạt giải, chẳng khác nào dội một gáo nước lạnh lên đầu.
Có lẽ khi cô quay về, mọi người đã biết chuyện từ chủ nhiệm rồi.
Thẩm Kiều Ninh không dám nghĩ đến phản ứng của họ, chỉ biết bước đến một gốc cây lớn, cuối cùng không thể kìm nén được nữa mà ôm mặt khóc nức nở.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play