Ngày hôm sau, Thi Uyển lại được người Dương gia mời đến phủ.
Lúc còn ở tiệm thuốc, gia nhân nhà họ Dương nói là Dương Chiêu lại bị đau đầu. Nhưng khi đến phủ, Dương phu nhân mới nói hôm qua Dương đại nhân uống thuốc xong thì bị chảy máu cam, hôm nay ngủ một đêm dậy lại càng thấy khô miệng khô lưỡi, môi mọc mụn nước, tim đập nhanh, người yếu ớt, mà đúng là đau đầu thật.
Thi Uyển thấy kỳ lạ, triệu chứng của Dương Chiêu giống như bị bồi bổ quá mức. Dù hôm trước nàng kê đơn theo lời Dương phu nhân, cho thuốc bổ nhưng cũng không đến nỗi sinh ra tình trạng như vậy. Vì thế nàng bắt mạch, hỏi kỹ chuyện uống thuốc, lại hỏi thêm về ăn uống, mới biết hôm qua Dương Chiêu rảnh rỗi ở nhà, gia đình lại hầm canh gà, còn cho thêm một củ sâm núi đã gần quá hạn.
Thi Uyển nói: “Dương đại nhân đang ở độ tuổi tráng niên, vốn không có chứng hư yếu hay suy nhược, uống thuốc bổ là đủ rồi. Nay lại thêm canh gà sâm núi, chẳng khác nào đại bổ quá mức, tất sẽ phát nhiệt. Nhưng Dương đại nhân cũng không có gì đáng ngại, ngừng dùng thuốc bổ, uống thêm ít thuốc thanh nhiệt tiêu độc, vài ngày là khỏi.”
Dương Chiêu đang ngồi liền quay sang Dương phu nhân nói: “Nàng đó, rõ ràng thấy củ sâm kia bị mọt ăn rồi còn nhất quyết đem hầm bắt ta ăn, giờ thì hay rồi, ăn đến sinh bệnh.”
Dương phu nhân cãi lại: “Sao lại trách ta? Lỗi là do chàng, đang khỏe mạnh lại bày đặt nói mình bị trúng gió, cái gì có thể nói bừa chứ, chàng không sợ trời phạt sao, quả nhiên hôm nay đổ bệnh thật rồi đó.”
Hai người họ tranh cãi, quên mất bên cạnh còn có Thi Uyển, cứ thế thẳng thừng nói ra chuyện Dương Chiêu giả bệnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT