Lục Lân nhìn cánh cửa gỗ trước mặt, cảm thấy như có trăm ngàn lời muốn nói nhưng đều bị chặn lại bên ngoài, chẳng thể thốt ra. Hắn đứng đó hồi lâu, trong lòng dần dâng lên cảm giác cô quạnh, cuối cùng chỉ đành bất lực xoay người rời đi.
Trở về nhà, Ngũ Nhi đang bưng cơm canh vào phòng, vừa đi vừa giục: “Công tử mau dùng bữa đi, đã muộn thế này rồi, đừng để bụng đói.”
Lục Lân nhìn về hướng hẻm Vũ Sam, nghĩ đến việc lúc này có lẽ nàng vẫn đang nấu mì, lặng lẽ quay về phòng.
Ngũ Nhi đặt cơm canh xuống bàn, định lấy áo trên ghế thì Lục Lân lập tức lên tiếng: “Khoan đã.”
Dứt lời, hắn bước đến trước mặt Ngũ Nhi, tự mình cầm lấy chiếc áo, nhìn qua một lượt rồi đặt vào gian trong.
Ngũ Nhi thoáng suy nghĩ, lại cúi đầu nhìn bàn tay mình: Đúng là đáng chết, hắn lại quên mất áo của công tử quý giá đến nhường nào mà tay hắn thô ráp, biết đâu còn dính dầu mỡ, làm sao có thể tùy tiện động vào được? Lần sau nhất định phải chú ý hơn.
*

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play