Từ Dương phủ đi ra, Thi Uyển tràn đầy sầu lo.
Nàng vốn cũng lo lũ lụt, từng trông cậy vào quan phủ, ai ngờ quan phủ lại định bỏ trốn. Dương huyện thừa tuy vô năng nhưng khi Lục Lân còn làm tri huyện thì cũng làm được không ít việc, nay gặp phải một tri huyện bỏ trốn, ông ta cũng chuẩn bị theo.
Vậy dân chúng An Lục thì sao? Nàng đúng là có thể trốn, sau khi nước lũ qua đi vẫn có thể làm đại phu, nhưng như nhóm Tam thẩm thì sao, nhà cửa, ruộng đồng là tài sản quý giá nhất, họ không có nơi mà đi, mà trốn rồi lấy gì để sống?
Trở lại tiệm thuốc, trước tiên Thi Uyển nói việc này với Bành chưởng quỹ, để Bành chưởng quỹ phái người đi hỏi ý của Phong gia, còn Thi Uyển thì đội mưa đi thôn Thi gia một chuyến, nói việc này với nhà Tam thẩm. 
Năm kia Mã Lan Hương vừa mua nhà mới, năm nay vừa đón con dâu, mọi thứ đều ngập tràn hy vọng, nghe được chuyện này thì lập tức òa khóc nức nở.
Tam thúc thì ở một bên nói: "Không đến mức nghiêm trọng đâu, mấy năm trước chỉ ngập mấy trấn kia thôi, cũng không đến chỗ ta, sau cùng không phải quan phủ cũng phát gạo cứu tế đó sao?”
Thi Uyển không nói gì, nàng biết Tam thúc chỉ đang tự an ủi mình, bởi vì chuyện phân lũ năm ấy nàng biết rõ, hậu quả cũng rõ, thôn Trần gia chính là sau phân lũ không được cứu tế, phải bán ruộng làm tá điền rồi bán thân làm nô bộc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play