Rời khỏi Tần phủ, trên đường đi, Thi Uyển cẩn thận mở bình sứ ra, thấy bên trong là thuốc bột màu vàng nhạt, đúng là một bài thuốc nàng chưa từng gặp, ngửi thêm một chút, hình như có mùi của Điền Thất.
Nàng không khỏi nói: "Tần thái y này chỉ nguyện cho ta thuốc bột, là sợ ta học được phương thuốc sao?"
Lục Lân nói: "Nếu không phải ông ấy coi trọng nàng thì ngay cả thuốc bột này cũng sẽ không cho."
Nói xong, hắn hỏi: "Có phải nàng cảm thấy các thái y trong cung rất hay giấu nghề, không giống như tưởng tượng của nàng không?”
Thi Uyển lắc đầu: "Ông ấy là thái y, kiếm ăn trong cung nên đương nhiên nghĩ nhiều hơn một chút. Ta chỉ cảm thấy thái y quả nhiên là thái y, y thuật đúng là cao minh. Ta ở An Lục, tự thấy y thuật của mình không thua kém những vị trưởng bối kia nhưng khi đến kinh thành, đến trước mặt vị thái y này mới phát hiện mình thật sự có quá nhiều điều chưa biết.”
Nàng luôn như thế, chưa từng oán trách người khác. Lục Lân nhìn nàng, nói: "Hôm nay còn chưa kịp đi hỏi chuyện của Kỳ Hoàng Ban, đợi có thời gian ta lập tức đi sắp xếp."
Thi Uyển cất kỹ bình sứ đi, ngẩng đầu lên dịu giọng nói: "Không vội, ngài mới trở về, tình huống của Lục phu nhân vẫn còn nguy cấp, tạm thời không cần phải nghĩ đến những chuyện này."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT