Vân Du Tử thản nhiên nhận chén rượu, nhấp một ngụm, rồi trầm tư hồi lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, lão mới hơi do dự hỏi: "Tần lão đệ, lúc gặp Tịch Tâm, hắn... sống thế nào?"
"Tịch Tâm đạo trưởng là người nhân từ, cam chịu sống nghèo khó, chuyên phát thuốc chữa bệnh cho người nghèo khổ. Vãn bối được che chở tại Thanh Dương Quán đúng vào năm mất mùa, dân đói từ phương Bắc đổ về phương Nam, người chết đói khắp nơi. Tịch Tâm đạo trưởng không quản ngại khó khăn, phát thuốc cứu người vô số..."
Tần Tang thấy Vân Du Tử có vẻ hứng thú, bèn kể lại tỉ mỉ những gì mình chứng kiến sau khi vào Thanh Dương Quán.
Hắn vô cùng kính nể Tịch Tâm đạo trưởng, bởi đạo trưởng là người thực sự làm theo lý tưởng "An đắc nhà cao cửa rộng ngàn vạn gian, che khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều vui tươi".
Tần Tang tự nhận mình không làm được như vậy, nhưng không vì thế mà bớt kính nể những người như Tịch Tâm đạo trưởng.
"Hắn làm rất tốt."
Vân Du Tử gật đầu, có vẻ nhẹ nhõm.
"Tịch Tâm đạo trưởng truyền lại đạo thống tiền bối để lại chốn thế tục cho một đệ tử tên Minh Nguyệt, cũng là người thông minh nhân nghĩa. Bất quá, trước khi rời Đại Tùy, vãn bối có ghé qua Thanh Dương Quán, được biết Tịch Tâm đạo trưởng và Minh Nguyệt đã rời đạo quán để tránh chiến loạn. Mà nay đã hơn bốn mươi năm trôi qua, chỉ sợ..."
Tần Tang thoáng ảm đạm.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play