Nhưng nàng còn chưa kịp nhìn thấy Ma Tôn Ma Vực xuất hiện trên sân khấu, thì cơn đau tim đã bất ngờ ập đến.
một Lần nữa mở mắt, nàng phát hiện mình đã xuyên thư, mà còn xuyên vào vai nữ phụ độc ác với debuff đầy mình.
Vân Hoành Ba chính là một nữ phụ sở hữu gương mặt xinh đẹp, và là đệ tử của Tiên Minh Thanh Lâm Quân. Tuy tính tình kiêu căng, tùy hứng, nhưng với điều kiện như vậy, đáng lẽ nàng phải có vô số tu sĩ vây quanh. Thế nhưng, trong cả một Tiên Minh rộng lớn, giữa bao nhiêu thiên chi kiêu tử, lại chẳng ai dám đến gần nàng.
Lý do đơn giản chỉ có một, chính là mệnh cách kỳ quái của nàng. Hễ ai khiến nàng động lòng, người đó nhất định gặp vận rủi.
Mấy năm trước, nàng từng có năm vị hôn phu. Nhưng mỗi lần nàng vừa nảy sinh tình cảm với 1 trong năm người , đối phương liền gặp đại nạn, kết cục đều thảm khốc.
Trưởng lão Thiên Tinh Các từng đưa ra phán đoán nàng mang mệnh khắc phu!
Ba ngày trước, nàng theo mọi người trong Tiên Minh tiến vào bí cảnh rèn luyện. Thế nhưng, vì một phút bất cẩn, nàng đã xông vào cấm địa, vô tình thả ra một con ma thú bị phong ấn suốt trăm năm, khiến nhiều người bị thương nặng. Ma thú cũng đã bỏ trốn, tung tích không rõ. mải mê man thì nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở:
“Mặt sau cốt truyện ngươi chưa đọc hết, chắc ngươi cũng không biết đâu. Chờ lát nữa sẽ có hai tên pháo hôi từng bị ngươi nhục nhã, nhân cơ hội này mà hả hê, không tiếc đạp ngươi xuống bùn, mỉa mai đủ điều…”
Vân Hoành Ba đang chán , nghe xong mà cũng chẳng buồn quan tâm. Ngay lúc đó, âm thanh huyên náo bên ngoài đột ngột im bặt. Giữa không gian yên tĩnh của nhà lao, tiếng bước chân dồn dập bất chợt vang lên.
Có người đến.
Ánh mắt nàng dời về phía ngoài song sắt. Dưới ánh trăng, đôi mắt trong veo khẽ dao động, nước mắt vô thức đọng lại nơi khóe mi, rồi bất chợt rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
“A.” Bước chân dừng lại, giọng nam vang lên, mang theo ý cười giễu cợt. “Không ngờ đại tiểu thư cũng có ngày hôm nay? Năm đó ngươi kiêu ngạo, ngang ngược khắp nơi, có từng nghĩ chính mình sẽ có ngày rơi vào tử lao mà khóc lóc thảm thiết thế này không?”
Người đi cùng cũng cười phụ họa: “Ha ha ha, đáng tiếc thật, phạm phải đại tội như vậy, dù Thanh Lâm Quân đích thân đến cũng chẳng thể cứu nổi ngươi.”
Ánh mắt Vân Hoành Ba chợt lay động, dần dần quen với ánh sáng, cuối cùng nhìn rõ hai người trước mặt.
Hai nam nhân, một đen một trắng, trên tay xách đèn lồng, đứng đối diện nàng với nụ cười âm hiểm. Ánh nến hắt từ dưới lên, chiếu lên khuôn mặt bọn họ, khiến bóng tối càng nhuốm thêm nét quỷ dị, trông chẳng khác nào Hắc Bạch Vô Thường đến truy hồn lúc canh ba.
Vân Hoành Ba bỗng cảm thấy có chút thú vị.
Vừa rồi, hệ thống đã thuật lại cảnh tượng này cho nàng một lần, giọng điệu hệt như đang đọc kịch truyền thanh. Còn bây giờ, lại như thể nó đã được dựng thành phim, hiện ra ngay trước mắt nàng một cách sống động.
Nàng chìm vào bầu không khí đó, không khỏi tán thưởng: “Cải biên thành công, rất sát nguyên tác.”
Hệ thống tức đến nổ tung: “Bọn họ đang nhục mạ ngươi đấy! Ngươi không tức giận sao?”
Vân Hoành Ba thoáng nghiêng đầu, ngữ khí dửng dưng: “Bọn họ đang mắng ‘Vân Hoành Ba’ của nguyên tác, ta tức giận làm gì?”
“Nhưng những chuyện xấu kia không phải ngươi làm! Rõ ràng là oan uổng! Không phải ngươi nên càng tức giận sao?!”
Vân Hoành Ba như thể đã nhìn thấu hồng trần, thản nhiên đáp: “Mặc kệ họ nói gì, dù sao cũng không rớt mất miếng thịt nào.”
Hệ thống hoàn toàn cạn lời.
nó Dính phải một ký chủ cá mặn thế này, muốn hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
Ở nơi khác, Hắc Bạch Vô Thường vẫn tiếp tục diễn vai phản diện của mình…
“Viện Khiển Trách luôn xét xử công bằng, đại tiểu thư cũng biết rõ điều đó. Tự ý thả ma thú chạy thoát, khiến đồng đạo tu sĩ bị trọng thương – ngươi nghĩ hình phạt sẽ là gì?”
“Bạch Vô Thường” phụ họa: “Ngươi có biết hình phạt gì đang chờ không?”
Vân Hoành Ba vẫn không dao động, thậm chí còn lẩm bẩm với hệ thống: “Bọn họ trông cứ như đang đọc diễn văn vậy.”
Hệ thống: “……”
Cạn lời.
Thấy Vân Hoành Ba không đáp, “Hắc Vô Thường” bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn xuất thân cao quý, y phục sang trọng, bên hông còn đeo pháp khí hiếm có, gia thế hiển hách nhưng tính tình kiêu căng, ngạo mạn. Điều duy nhất khiến hắn bẽ mặt chính là lần bị nữ nhân này hạ gục.
Hắn ném xuống một ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Ta nói thẳng cho ngươi biết, Viện trưởng Viện Khiển Trách và Thủ Tôn Tiên Minh đã bàn bạc xong. Họ quyết định đưa ngươi đến Ma tộc Tứ Vực… để trở thành đạo lữ của đại ma đầu kia!”
“Bạch Vô Thường” làm tròn vai trò phụ họa: “Ngươi có biết đại ma đầu đó là ai không? Kẻ phản bội sư môn, nhập ma đạo… A? Sư huynh, có gì đó sai sai. Tại sao phạm tội mà lại bị bắt đi làm đạo lữ?”
Hắc Vô Thường thẹn quá hóa giận, giáng ngay một cái tát vào đầu hắn, nghiến răng quát: “Câm miệng!”
Vai phụ đáng thương ôm đầu, không dám hó hé.
“Hắc Vô Thường” lại lạnh lùng nhìn Vân Hoành Ba: “Ngươi hẳn là biết… biết…”
Hắn hùng hổ, nhưng khi đến đoạn đọc tên đại ma đầu, lại không dám mở miệng, đành ấp úng bỏ qua: “Tóm lại, hắn là kẻ tàn bạo, ngay cả sư trưởng cũng dám thảm sát. Những kẻ bị Tiên Minh lưu đày đến Ma tộc, chẳng mấy chốc đều hóa thành đống xương trắng. Ngươi mà trở thành đạo lữ của hắn, chỉ sợ cũng chẳng sống được bao lâu, bị rút cạn sức sống mà chết thôi.”
Vân Hoành Ba ngước mắt nhìn hắn.
Nam nhân áo đen bị ánh nhìn ấy làm tim run lên.
Mặc dù nàng kiêu căng, ác độc, nhưng không thể phủ nhận nàng có dung nhan tuyệt sắc. Ánh trăng đổ qua cửa sổ, rọi lên khuôn mặt nàng, như thể cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần. Hàng mi dài khẽ rung động, để lại bóng mờ trên đôi mắt trong veo.
Nam nhân ngây người trong giây lát, rồi lập tức bừng tỉnh, lại càng thêm tức giận. Hắn lạnh giọng: “Nếu không muốn chết, ngươi có thể quỳ xuống cầu xin ta. Có lẽ ta sẽ suy nghĩ, nhờ phụ thân ta xin cho ngươi một con đường sống.”
“Bạch Vô Thường” tiếp tục vai trò của mình: “Đúng đó, nếu không thì khó giữ được mạng lắm!”
Vân Hoành Ba nhàn nhã thưởng thức phản ứng của bọn họ, rồi đột nhiên nói với hệ thống: “Ta nhận nhiệm vụ này.”
Hệ thống đang thất vọng, lập tức vui như mở cờ trong bụng.
“Ngươi đột nhiên đổi ý vì sao?”
Vân Hoành Ba nhìn thẳng vào hai người kia, không chớp mắt: “Ta ghét nhất là bị nói rằng ta sắp chết.”
Từ khi sinh ra, nàng đã mắc bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng. Bác sĩ từng khẳng định nàng sẽ không sống qua mười tuổi. Thế nhưng, nàng vẫn cố gắng kiểm soát cảm xúc, vượt qua cửa ải sinh tử lúc mười tuổi. Dù năm mười bảy tuổi vẫn phải nằm liệt giường, nhưng ít nhất nàng đã chứng minh bọn họ sai.
Hệ thống vui mừng khôn xiết.
Vân Hoành Ba hỏi: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, các ngươi thực sự sẽ giúp ta thoát khỏi cái cơ thể suy nhược này, tìm cho ta một thân thể mới chứ?”
“Yên tâm đi!” Hệ thống cam đoan, “Chúng ta thuộc hệ ‘bộ chết độn ’, chuyên cung cấp giải pháp hoàn hảo cho hỏa táng tràng, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu.”