Bất tri bất giác, chiếc xe sang nhanh chóng rời nội thành, độ dày đặc của nhà cao tầng chợt giảm, Số lượng nhà xưởng dần tăng.
Ở Tùng Hải nơi này, nội thành ngoại thành đều kín người hết chỗ, phương thức phân biệt chúng nó, là nội thành khu hành chính nhiều, mà ngoại thành nhà xưởng tụ tập. Chạy thêm nửa giờ, lúc này ngay cả nhà xưởng cũng ít đi, cầu vượt cùng vành đai chưa khai phá thay thế nhà dân cùng nhà xưởng. Rốt cuộc, chiếc xe sang dừng lại ở ngoài của một vườn bách thú. Vườn bách thú này có cửa chạy bằng điện kiểu cũ, chỗ cửa chính bán vé tỏ ra cũ kỹ, một khối đá lớn dựng đứng viết ba chữ “Vườn bách thú”, sơn đỏ cũng đã loang lổ.
Hai người từ trong xe đi ra, Phó Thanh Dương đứng ở cửa lớn, nhìn vườn bách thú u ám yên tĩnh, nói: “Trước khi đi vào, có mấy cái quy tắc cậu phải chú ý, thứ nhất, không được nói ra hai chữ “động vật”
Thứ hai, nếu nhìn thấy có con thỏ tới, tuyệt đối đừng để ý tới. Thứ ba, nếu có nhân viên công tác tới hỏi, cậu chú ý một chút đồng phục của hắn. Nhân viên công tác đồng phục màu đen, đừng đáp lại, tuyệt đối đừng đáp lại. Nhân viên công tác đồng phục màu lam, cậu phải nói: Tôi ổn lắm, không cần trợ giúp”
Trương Nguyên Thanh đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó hiểu cái gì, chần chờ nói: “Vườn bách thú này là…”
Phó Thanh Dương gật đầu: “Là một món đạo cụ loại quy tắc, cấp bậc Chúa Tể. Lúc ban ngày, nó đang ngủ say, có thể không cần tuân thủ quy tắc, cho nên ban ngày vườn bách thú mở ra cho du khách, sau hoàng hôn, mọi người nhất định phải rời khỏi”
Đạo cụ loại quy tắc cấp bậc Chúa Tể, nhắm chừng là đỉnh của thế giới linh cảnh đi, hoặc là, tới gần đỉnh. Nói đi cũng phải nói lại, toàn bộ vườn bách thú đều là một món đạo cụ sao? Trương Nguyên Thanh nói: “Tôi nhớ rồi”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play