Kinh thành, dưới tàng cây hòe. Tôn Miểu Miểu mặc váy màu đen, đứng ở bên xích đu, lẩm bẩm như niệm chú nói: “Cháu muốn tiểu anh linh của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cháu muốn tiểu anh linh của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cháu muốn tiểu anh linh của Nguyên Thủy Thiên Tôn”
Nàng từ chạng vạng niệm mãi đến đêm khuya.
Sau khi rời khỏi hội trường, trong đầu Tôn Miểu Miểu không ngừng hiện lên bộ dáng tiểu anh linh, thân thể nho nhỏ tròn trịa, trần trùng trục quá đáng yêu rồi, đôi mắt đen nhánh đó, không có chút căm hận cùng tà ác của oán linh, hồn nhiên giống như đá quý. Tóc máu thưa thớt kia vừa vặn là tượng trưng thời gian đẹp nhất của nó.
Trên đời sao có thể có anh linh nhỏ tuổi như thế, trên đời sao có thể có vật dễ thương như thế.
Tôn Miểu Miểu thét to: “A a a, cháu mặc kệ, cháu muốn nó, không có nó cháu đêm nay ngủ không yên.”
“Không có không có!”
Tôn trưởng lão không chịu nổi phiền, nói: “Ông vẫn là câu nói kia, đánh bại Nguyên Thủy Thiên Tôn, ông để Tiểu Hồng chơi với cháu”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT