Rải tro cốt xuống biển, để sóng nước dâng trào cuốn trôi, tan biến giữa chân trời góc bể, vĩnh viễn không còn gặp lại nhau.
Nghe vậy, Vương Phó Dương quỳ trước linh vị của cha, không dám đứng lên. Hắn thử tưởng tượng cảnh bản thân ngồi xổm bên bờ Thái Bình Dương, nước mắt nước mũi giàn giụa, một tay cầm dù đen, một tay ôm hũ tro cốt… Cảm giác như mình có khi không nhịn được mà nhảy xuống biển luôn.
Hắn hít hít mũi, lẩm bẩm: “Không biết tôi béo như này, có chìm nổi không nhỉ?”
Câu này quá giả tạo, ngay cả Vương Bình cũng nhận ra hắn đang cố tình tỏ ra đáng thương.
Tạ Ngọc Bạch chỉ đơn thuần là đang thực hiện công khóa. Cậu nghiêng đầu, thản nhiên nói: “Bây giờ chẳng phải có hình thức hải táng sao?”
Vương Phó Dương thở dài: “Có thì có, nhưng giữa chừng mà thay đổi kế hoạch thì không ổn lắm. Trước lúc mẹ tôi lâm chung, cha tôi đã hứa sẽ an táng chung một chỗ với bà. Tiểu thiếu gia, cậu còn cách nào khác không? cậu bảo tôi làm gì cũng được.”
Tạ Ngọc Bạch lục lọi trong túi, lấy ra hai lá bùa vàng, rồi mượn bút lông của Vương Phó Dương. Cậu viết tên của kẻ giết người lên đó, nét chữ nguệch ngoạc như trẻ con vẽ bậy.
Vương lão bản ngồi xổm bên cạnh, tranh thủ nịnh nọt: “Bút pháp thật phiêu dật, nét chữ rồng bay phượng múa, đúng là thần nhân!”
Tạ Ngọc Bạch nhếch môi cười, khóe mắt cũng cong lên, đắc ý nói: “Tất nhiên rồi, tôi học theo bạo—”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT