Vừa tan học, bên cạnh Tạ Ngọc Bạch lập tức có vài người vây lại, không thể tin nổi hỏi:
“Tạ Ngọc Bạch, mắt cậu cũng tốt rồi sao?”
Tạ Ngọc Bạch lắc đầu.
“Vậy sao cậu lại…”
Đại quốc sư khẽ mỉm cười, lừa mấy đứa trẻ con: “Tôi nhớ hết mà.”
Các bạn cùng lớp sững sờ hít một hơi: “cậu lợi hại thật đấy!”
Hai tiết lịch sử trôi qua, Lưu Phi bị đánh thức, người vẫn còn mơ màng. Bạn bè xung quanh ba chân bốn cẳng kể lại cho hắn nghe chuyện xảy ra trên lớp.
“Có chuyện như vậy thật à?” Lưu Phi kinh ngạc, ngay sau đó thò tay vào túi sờ soạng, tìm Tạ Ngọc Bạch bàn bạc: “Tớ có một vụ giao dịch dài hạn và ổn định…”
Tạ Ngọc Bạch thản nhiên đáp: “Không cần.”
Lưu Phi nghẹn lời, cũng đúng, nhà họ Tạ giàu nứt đố đổ vách, hắn nhất thời bị khí chất ung dung của Tạ Ngọc Bạch làm cho mê hoặc.
“Tóc còn đen mà không biết lo học sớm.” Tạ Ngọc Bạch nhìn hắn với vẻ thất vọng, “Sáng nay tôi giúp cậu chỉ vì cậu đã hai ngày không ngủ, cần nghỉ ngơi.”
Lúc đầu, Lưu Phi còn chẳng để tâm mấy lời đó, nhưng nghe thấy Tạ Ngọc Bạch vạch trần chuyện hắn thức trắng hai đêm, bỗng dưng tim đập thình thịch.
Khoan đã, sáng nay lúc đọc sách, hình như tim hắn cũng đập hơi nhanh, hô hấp cũng chẳng dễ dàng?
Tư duy nhảy vọt, Lưu Phi bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, chân mềm nhũn. Hắn thức đêm rất kín kẽ, ngay cả cha mẹ cũng không hay biết.
Nhà hắn quản lý nghiêm lắm, đi học mà ngủ gật sẽ bị gọi phụ huynh, thế thì vụ thức đêm của hắn chắc chắn bại lộ mất.
Lưu Phi vội vàng túm lấy cổ tay Tạ Ngọc Bạch, áp vào mạch đập của mình, hoảng hốt hỏi: “Mau bắt mạch giúp ta, tim ta đập có bình thường không?”
Hắn chắc chắn Tạ Ngọc Bạch bị bệnh nhiều thành bác sĩ, đứng cách một mét cũng có thể nghe ra nhịp tim không ổn định!
Tạ Ngọc Bạch im lặng thu tay lại: “Đừng nghĩ nhiều.”
Lưu Phi thở phào nhẹ nhõm, bác sĩ càng thờ ơ, chứng tỏ bệnh nhân càng khỏe!
Thấy Tạ Ngọc Bạch cầm cặp sách định về chỗ, những ngón tay trắng nõn bị dây đeo siết chặt trông có vẻ nặng nề, hắn lập tức nịnh nọt đón lấy:
“Để tôi cầm giúp ngài! Nhìn đường cẩn thận—à không, cẩn thận dưới chân!”
Giữa trưa, Vương Bình đến đón Tạ Ngọc Bạch tan học. Cốp xe nhét đầy sách vở, hắn sáng sớm đã chạy đến sáu hiệu sách lớn nhất, mặt mày rạng rỡ, dáng đi vững vàng.
Nhân viên hiệu sách thấy hắn lái siêu xe đến mua sách liền tưởng là ông chủ ngầm nào đó, tận tình giới thiệu đủ loại sách vỡ lòng.
"Cái này thiếu gia nhỏ nhà ta cần!"
"Cái kia cũng phải có!"
Vương Bình nhíu mày, thầm nghĩ hiệu sách sao không mở luôn dịch vụ mua sắm xe hơi đi cho rồi?
Mua sách xong, hắn lại đi tìm mua dụng cụ bói toán. Cái này khó tìm hơn, phải lái xe ra khỏi thành vòng vèo một lúc mới gom đủ.
Tạ Ngọc Bạch vừa lên xe đã thấy ghế sau chất đầy lá bùa màu vàng. Cậu kéo tấm che nắng xuống, cầm một xấp bùa, chấm mực vẽ, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.
Trong túi hắn lúc nào cũng có một bó, cần là lấy ra dùng ngay.
Đại quốc sư chưa từng bàn bạc với ai về cách vẽ bùa, nhưng nét chữ cuồng thảo độc môn của cậu, tự nối vào nhau chồng chéo, nội dung không quan trọng, miễn sao không ai đọc hiểu là được.
Cậu liên tiếp vẽ hai mươi lá bùa, vẽ đến mỏi tay. Chờ mực khô xong, cậu xếp gọn mang theo bên người.
Không khoa trương mà nói, đây chính là bùa hộ mạng của cậu, bảo đảm khi vận dụng linh lực sẽ không bị Thiên Đạo phát hiện.
Lúc này, Vương Bình đang báo cáo với Tiết Tinh về tình hình đi học của Tạ Ngọc Bạch, nói rằng cậu hòa đồng với bạn bè, tan học còn có người chủ động xách cặp giúp.
Tiết Tinh vui vẻ: “Tiểu Bạch nhà ta cuối cùng cũng kết bạn rồi!”
Vương Bình tiếp lời: “Giữa trưa thiếu gia nói muốn mời bạn học đi ăn.”
“Được, được! Chú dẫn bọn họ đến chỗ nào ăn ngon một chút, hóa đơn cứ để A Thầm thanh toán. Tiểu Bạch lần đầu mời khách, không cần tiết kiệm.”
“Vâng, phu nhân.”
Vương Bình lau mồ hôi, cúp điện thoại. Đối với một người đã trung thành với nhà họ Tạ suốt hai mươi năm như hắn, nói dối chẳng khác nào phạm tội.
Tạ Ngọc Bạch cười tủm tỉm, đưa một trăm tệ cho Vương Bình: “Trả trước một trăm.”
“Không cần đâu——”
Hôm nay Vương Bình mua sách tốn đến năm con số, vì tất cả đều là bản bìa cứng.
Tạ Ngọc Bạch ung dung đáp: “Cháu sẽ sớm kiếm lại thôi.”
Cậu vội vã đi tìm tiệm mát-xa cho người mù, bữa trưa cũng ăn ngay trên xe. Thành phố này không có nhiều tiệm mát-xa dành cho người khiếm thị, tìm được ông chủ đáng tin để hợp tác lại càng hiếm hoi. Sau khi suy nghĩ, cậu quyết định mở rộng phạm vi sang cả những tiệm mát-xa thông thường.
Kết quả, hai trong số đó còn kinh doanh ngầm những dịch vụ không đứng đắn. Chủ tiệm thấy cậu bước vào, còn tưởng gặp được một phú nhị đại ngốc nghếch nhiều tiền. Tạ Ngọc Bạch chưa kịp phản ứng, mặt mũi Vương Bình đã tái xanh.
“Thiếu gia, buổi chiều còn có tiết học, hay để lần sau tìm tiếp?”
Vương Bình thầm toát mồ hôi. Trước đây, hắn từng theo Tạ tổng lo chuyện làm ăn, đưa đón bàn chuyện kinh doanh, nhưng chưa bao giờ đặt chân đến mấy nơi phong nguyệt như thế này. Vậy mà hôm nay lại dẫn tiểu thiếu gia ngây thơ, mới học lớp mười hai vào hai chỗ như vậy!
Tiểu thiếu gia là báu vật, không thể để dính vào mấy thứ này được! Ba lần là quá lắm, nếu lại có lần nữa, hắn chỉ còn nước lấy mạng ra tạ tội.
Lần sau, tốt nhất hắn cứ đi khảo sát hết một vòng trước, rồi mới dám đưa thiếu gia theo.
Tạ Ngọc Bạch điềm nhiên nói: “Vương thúc, thêm một nhà cuối cùng nữa.”
Xung quanh trường học chỉ có ngần ấy tiệm, xa hơn thì để cuối tuần đi tìm tiếp.
Vương Bình cắn răng: “Được.”
Tiệm cuối cùng không quá bắt mắt. Bảng hiệu cũ kỹ, tường loang lổ vàng vọt. Trước đây có vẻ là một tiệm mát-xa cho người mù, nhưng sau khi đổi chủ, họ đã xóa luôn hai chữ “người mù” khỏi bảng quảng cáo. Cả tiệm trông qua chẳng có chút đầu tư nào.
Vừa bước vào, Tạ Ngọc Bạch lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh, nhưng cậu không để tâm, chỉ quan sát cách bài trí bên trong.
Trên bức tường đối diện treo một bảng giới thiệu về lịch sử phát triển của tiệm, nào là "cửa hiệu trăm năm", "truyền qua bảy thế hệ", rồi cả "lãnh đạo nào đó từng ghé thăm".
Dụng cụ trong tiệm đầy đủ, chỉ là khá cũ kỹ. Dấu hiệu rõ ràng nhất cho thấy tình hình kinh doanh không mấy khả quan chính là… không có lấy một khách hàng.
Vừa bước vào, cậu đã được dâng một tách trà nóng.
“Mời khách quý ngồi bên này.”
Tạ Ngọc Bạch thản nhiên: “Cảm ơn, ông chủ có ở đây không?”
Người ở quầy lễ tân ngẩng cổ gọi lớn: “Ông chủ, có người tìm!”
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trung niên mập mạp bước xuống từ tầng trên. Ông ta có vẻ ngoài phúc hậu, nhưng quầng mắt thâm đen, tựa như đã bị những chuyện vặt vãnh làm phiền rất lâu.
“Cậu có chuyện gì?”
Tạ Ngọc Bạch cung kính hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, tiệm của ngài có còn nhận học trò không? Tôi thấy trước đây trên bảng hiệu từng có ghi dịch vụ mát-xa cho người mù.”
Vương Phó Dương lúc này mới cẩn thận quan sát Tạ Ngọc Bạch, nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô thần của cậu một lát rồi bừng tỉnh đại ngộ.
Ông ta cũng từng trải đời, dễ dàng nhận ra trên người thanh niên này toàn là hàng hiệu cao cấp, bên cạnh còn có một người trung niên trông như tài xế.
Chuyện gì đây? Công tử nhà giàu ra ngoài trải nghiệm cuộc sống ư? Mát-xa cho người mù là một con đường mưu sinh cho những người khiếm thị, nhưng với một phú nhị đại thì chẳng có ý nghĩa gì.
Vương Phó Dương thấy người thanh niên này trông có vẻ cao quý nhưng lại lễ phép, nếu là trước đây, ông ta còn có thể để cậu đến chơi cho vui.
Nhưng bây giờ thì…
Vương Phó Dương thở dài: “Không phải tôi không nhận, mà là cửa tiệm này sắp phải đóng cửa rồi.”
Tạ Ngọc Bạch lộ vẻ thông cảm.
Vương Phó Dương uống một ngụm trà, ánh mắt chất chứa hoài niệm: “Nhớ năm xưa, ai mà không biết đến mát-xa Vương gia nhà chúng tôi chứ? Dù là phong thấp, đau xương khớp, nhức mỏi eo chân, chỉ cần bấm huyệt là khỏi ngay! Không đặt lịch trước thì phải xếp hàng dài, làm ăn phát đạt đến mức cả tòa nhà này đều mua được. Dưới tầng dùng làm mặt tiền, trên tầng để ở. Khi cha tôi truyền lại tiệm này cho tôi, nó vẫn còn đang thời kỳ hưng thịnh, vậy mà mới mấy năm…”
Việc kinh doanh ngày càng xuống dốc, khách hàng cũng ít dần, tháng này thậm chí còn chưa có ngày nào mở cửa.
Dù sao đây cũng là sản nghiệp gia truyền, bao thế hệ dày công gây dựng, Vương Phó Dương không nỡ đóng cửa, cố gắng gượng suốt hai năm, nhưng đến giờ thì không thể chống đỡ thêm nữa.
Tạ Ngọc Bạch là một người lắng nghe rất giỏi. Dù Vương Bình đứng bên cạnh sốt ruột đến mức liên tục nhìn đồng hồ, hắn vẫn điềm nhiên thong dong nghe kể.
Vương Phó Dương cảm động vô cùng, càng nói càng hăng, thao thao bất tuyệt kể chuyện tổ tiên gây dựng sự nghiệp. Dù sắp phải đóng cửa, nhưng ông ta lại giống như một người già nhớ về quá khứ huy hoàng, luyên thuyên không biết chán.
“Cô tôi bị mù bẩm sinh, ông nội tôi đã đặc biệt nghiên cứu một bộ kỹ thuật mát-xa dành riêng cho người mù và dạy lại cho bà ấy, để bà có thể tự nuôi sống bản thân cả đời! Chỉ tiếc là cậu đến muộn rồi, mấy năm trước bà ấy đã qua đời, giờ chẳng ai còn biết bộ kỹ thuật ấy nữa.”
Tạ Ngọc Bạch thở dài: “Thật đáng tiếc.”
Vương Phó Dương cười hào sảng: “Tương phùng tức là có duyên, hôm nay cậu đã đến đây, tôi sẽ biểu diễn một chút kỹ thuật mát-xa gia truyền của nhà họ Vương. Tiểu huynh đệ, tôi không dễ gì ra tay, nhưng lần này không lấy tiền cậu đâu.”
Tạ Ngọc Bạch tỏ vẻ khó xử: “Hôm nay tôi không được khỏe lắm, hay là để Vương thúc thử được không?”
Vương Phó Dương cười nói: “Ông ấy cũng họ Vương à? Biết đâu 300 năm trước từng là người một nhà, không thành vấn đề!”
Vương Bình không hiểu nổi lần này tiểu thiếu gia lại định giở trò gì. Ông chủ Vương kia đã thao thao bất tuyệt về chuyện làm giàu suốt nửa tiếng, giờ đã gần một tiếng rưỡi trôi qua.
Tạ Ngọc Bạch ra hiệu cho Vương thúc đi theo ông chủ vào trong.
Phía sau đại sảnh là những gian phòng nhỏ, phong cách mang chút cổ kính. Vương Bình cởi áo ngoài, nằm xuống giường để ông chủ Vương xoa bóp.
Chỉ khoảng ba phút sau, Vương Bình không nhịn được mà lên tiếng:
“Ông chủ Vương, sao trong phòng này lạnh thế?”
Vương Phó Dương thở dài, buông tay đầy bất lực:
“Ngay cả anh cũng thấy lạnh à?”
Tạ Ngọc Bạch xen vào: “Ta thấy cũng bình thường thôi.”
Vương Phó Dương nhìn vẻ mặt ngây thơ của cậu, suy nghĩ một chút rồi quyết định không nói rõ nguyên nhân, sợ dọa đến thiếu niên này.
Ông ta chỉ cười gượng: “Chắc giường có hơi lạnh.”
Tạ Ngọc Bạch thản nhiên vạch trần: “Thực ra là do nơi này có vấn đề. Bất kể xuân hạ thu đông, hễ khách cởi áo ra là sẽ cảm thấy lạnh thấu xương, sống lưng tê buốt, giống như có quỷ bám trên người vậy. Đây cũng chính là lý do tiệm này vắng khách.”
Cậu quan sát sắc mặt kinh hãi của ông chủ Vương, nhẹ nhàng nói thêm một câu chí mạng:
“Có lẽ... vấn đề còn không chỉ có thế.”
Vương Phó Dương im lặng hồi lâu, không nói nên lời.
Suốt mấy năm nay, ông ta đã mời không ít hòa thượng và đạo sĩ đến trấn áp, nhưng tình trạng âm hàn ngày càng nghiêm trọng. Đến hôm nay, ông ta gần như đã từ bỏ hy vọng.
Thế nhưng, ngay lúc này, ánh mắt ông ta bỗng sáng rực lên, như người chết đuối vớ được cọng rơm. Mát-xa Vương gia chính là mạng sống của ông ta!
“Đúng đúng đúng! Không chỉ có vậy! Tôi còn sợ nói ra cậu sẽ hoảng.”
Vương Phó Dương muốn mời Tạ Ngọc Bạch lên lầu xem xét, nhưng lại lo thiếu niên này không chịu nổi, nên còn do dự.
Tạ Ngọc Bạch quay đầu dặn dò: “Vương thúc, chú ra xe chờ cháu một lát, cháu sẽ ra ngay.”
Vương Bình quả quyết từ chối: “Không được.”
“Thôi được.” Tạ Ngọc Bạch nhún vai, rồi cười nói: “Vậy thì đi chung đi, lên xem thử nào.”
Cậu hướng về cầu thang.
Vương Phó Dương lập tức chạy lên trước dẫn đường. Nếu đã đến đây, vậy thì cứ để cậu ta thấy hết những vấn đề trên lầu luôn.
Trên lầu của tiệm mát-xa càng thêm âm u. Ngoại trừ ông chủ Vương, những người khác hầu như không ai dám bước lên.
Vương Bình cảnh giác nhìn chằm chằm Vương Phó Dương, bộ dạng như sẵn sàng bế tiểu thiếu gia chạy ra ngoài bất cứ lúc nào.
Khi Vương Bình đẩy cửa, dù động tác rất nhẹ, trong phòng bỗng vang lên một cơn gió lạnh, khiến các vật dụng rung lắc, va chạm nhau tạo ra những âm thanh răng rắc ghê rợn.
Tạ Ngọc Bạch lập tức hướng mắt về bàn thờ.
Tiệm mát-xa này đã kinh doanh qua nhiều thế hệ, vì thế trên lầu thờ phụng bài vị tổ tiên. Trên tường treo đầy ảnh chụp cùng tiểu sử các đời trước, đậm chất truyền thừa gia tộc.
Vương Bình đứng sát bên Tạ Ngọc Bạch, khóe mắt giật liên tục:
“Nó lại động! Lại động nữa!”
Hắn ngẩng đầu lên, chạm mắt với những bức ảnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Chỉ thấy những khung ảnh rung lắc dữ dội, đập vào tường vang lên loảng xoảng. Trong ảnh, từng đôi mắt dường như có sinh khí, phát ra ánh nhìn âm trầm, tựa như xoáy sâu vào người đang di chuyển trong phòng.
Trước bàn thờ, các bài vị không ngừng lắc lư, va vào nhau kêu leng keng. Cảm giác như có thứ gì đó đang xuyên qua xuyên lại giữa những bài vị ấy.
Vương Phó Dương lúc đầu còn sợ hãi, nhưng giờ thì đã hoàn toàn chấp nhận, đến mức không còn biểu cảm.
Mời thầy cúng cũng vô dụng, chẳng lẽ lại đi đuổi hết tổ tiên ra khỏi nhà? Hơn nữa, tòa nhà này vốn dĩ là do những người trong ảnh mua lại.
Càng lúc động tĩnh càng lớn, nhiệt độ trong phòng hạ thấp rõ rệt. Văng vẳng có tiếng khóc than thê lương.
Tạ Ngọc Bạch ung dung lấy ra một lá bùa từ trong túi áo, bước vài bước, rồi nhẹ nhàng dán lên một bài vị.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả dị trạng biến mất.
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào cũng trở nên ấm áp hơn.
Vương Phó Dương như bừng tỉnh từ cơn ác mộng kéo dài hai năm.
Nhìn kỹ lại, bài vị mà Tạ Ngọc Bạch dán bùa lên chính là của cha hắn. Vương Phó Dương hơi hoảng, thấp giọng giải thích:
“Tôi rất hiếu thuận mà.”
Ông ta tuyệt đối không làm điều gì bất hiếu để cha mình phải lưu luyến không đi.
“Như vậy là xong rồi sao?”
Tạ Ngọc Bạch thản nhiên đáp:
“Chỉ là trị phần ngọn, chưa trị được tận gốc.”
Cậu có linh cảm rằng chuyện này có liên quan đến lòng hiếu thuận của Vương Phó Dương, nhưng nguyên nhân cụ thể thì cần điều tra thêm.
Vương Phó Dương sốt sắng:
“Vậy phải làm sao? Nếu cậu giúp tôi giải quyết chuyện này, tôi sẽ chia phân nửa tiệm mát-xa này cho cậu!”
Tạ Ngọc Bạch chỉ nói đơn giản:
“Ta phải đi rồi.”
Vương Phó Dương suýt nữa quỳ xuống ôm lấy chân cậu, mặt đầy tuyệt vọng.
“Sao lại đi ngay lúc này?”
Tạ Ngọc Bạch bình tĩnh giải thích:
“Tôi phải đi học. Buổi tối tôi quay lại.”
Vương Bình, người đã bị dọa đến mức quên cả chuyện đi học: “……”
Đúng là làm khó cho tiểu thiếu gia, lúc này mà còn nhớ đến chuyện học hành.
Vương Phó Dương bịn rịn tiễn Tạ Ngọc Bạch, ánh mắt đầy quyến luyến, như thể Tạ Ngọc Bạch mới chính là cha hắn vậy.
“Cậu nhất định phải tới nhé!”
“Ừ.”
Một nhà hàng Tây phục vụ thương nhân.
Tạ Thầm Bạc mời Thương Ngôn Qua ăn trưa, nhân tiện cảm ơn vì lần trước được giúp đỡ vào ngày kỷ niệm.
Thương gia chủ yếu phát triển tại thủ đô, gần đây mới đầu tư vào thành phố này, tất cả đều là những thanh niên tinh anh. Tạ Thầm Bạc cảm thấy có chút tiếc nuối vì không gặp nhau sớm hơn.
Hai người trò chuyện vài câu, liền sơ bộ đạt được ý định hợp tác. Tạ Thầm Bạc tâm trạng vô cùng phấn khởi, nhưng đột nhiên nhận được năm thông báo về định vị di động.
Vụ việc "Hại Tiểu Bạch nhảy lầu" vẫn chưa có kết quả, Tạ Thầm Bạc không yên tâm, cố tình nâng cấp hệ thống định vị và cảnh báo trên điện thoại của Tạ Ngọc Bạch lên mức cao nhất. Ngoài những lộ trình bình thường như nhà và trường học, bất kỳ di chuyển bất thường nào cũng sẽ được gửi ngay đến điện thoại của cậu.
Nhìn thấy năm tin nhắn liên tiếp, nụ cười của Tạ Thầm Bạc cứng lại, suýt chút nữa nghẹn thở.
Năm địa điểm, một là tiệm mát-xa vô danh, bốn cái còn lại đều là hội sở!
Trong đó, ba nơi là những chỗ Tạ Thầm Bạc đã từng nghe danh... đều là hội sở có màu sắc đặc biệt!
Tạ Thầm Bạc lập tức rối loạn.
Tiểu Bạch thế nào lại đi tới những nơi như vậy? Hôm nay không đi học sao? Còn Vương Bình đang làm cái gì vậy?!
Nghĩ đến dung mạo xuất sắc của em trai mình, Tạ Thầm Bạc cảm thấy tim đập loạn nhịp, bất an dâng trào.
Thương Ngôn Qua nhận ra sắc mặt hắn khác thường, thuận miệng hỏi:
“Làm sao vậy? Có chuyện gì cần tôi giúp không?”
Tạ Thầm Bạc vô thức bật thốt:
“Tiểu Bạch đi hội sở!”
Hắn lập tức đứng bật dậy, gọi điện cho Vương Bình. Đối phương báo lại rằng Tiểu Bạch ăn trưa xong thì đi học, nhưng giọng điệu rõ ràng có chút mơ hồ.
Không yên tâm, Tạ Thầm Bạc vội nói:
“Xin lỗi, Thương tổng, tôi phải đi trước.”
Thương Ngôn Qua suy nghĩ một chút, sau đó nói:
“Tôi lái xe đưa cậu.”
Nói xong câu này, hắn mới nhận ra ngữ khí của mình có phần quá vội vàng, bản thân không hiểu sao lại quan tâm chuyện này đến vậy.
Nhưng rất nhanh, Thương Ngôn Qua liền tìm ra một lời giải thích hợp lý—coi như thiện ý đặt trước cho đối tác hợp tác sau này.
Ừm, thương nhân bẩm sinh là vậy.
“Được, cũng gần đây thôi.”
“Ừ.”
Thương Ngôn Qua không nói thêm gì nữa, nhưng bước chân lại rất nhanh, biểu cảm nghiêm túc, trông chẳng khác gì sắp đi bắt gian.
Tạ Thầm Bạc vừa ngồi vào xe liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Vì cái gì mà Thương Ngôn Qua lại bày ra dáng vẻ còn nghiêm trọng hơn cả hắn? Bộ dạng này giống hệt một vị gia trưởng phong kiến đang đi bắt con trai nhà mình gây chuyện!
Hắn trầm mặc hai giây, nhịn không được mà nghi hoặc—
Rốt cuộc ai mới là anh trai của Tiểu Bạch đây?!