Edit Ngọc Trúc
Hy Hòa ngã xuống đất, tay chân bị đá vụn xé toạc ra vài vết thương. Máu vàng óng từ vết thương trào ra, thấm ướt cỏ cây và bùn đất dưới thân, nở rộ thành từng mảng vệt tối sẫm.
Là tôn sư Đông Hoàng, lại cùng Thiên Đế song song phát triển, làm sao có thể dễ dàng bị đá vụn làm bị thương? Trước đây mà nói ra, quả thật là trò cười thiên hạ.
Nhưng trên đời không có gì là tuyệt đối.
Nơi này là Bất Chu sơn, cùng sinh với Bàn Cổ, đứng vững từ thuở Hồng Hoang, là trụ chống trời của Cửu Châu, cũng là nơi năm xưa Cộng Công đâm đầu vào. Dưới chân núi chôn Thiên môn cột trụ, nơi giam giữ tổ long suốt mấy vạn năm. Thời gian dài dằng dặc khiến linh lực và long khí từ đại trận phong ấn ngấm vào núi đá, khiến cho cây cối cổ thạch nơi đây đều biến dị, dù chỉ hơi được tế luyện, cũng không kém gì thần binh lưỡi dao sắc bén.
Khi tổ long phá vỡ phong ấn, tung cánh bay lên cửu thiên, Bất Chu sơn cũng vỡ làm đôi. Tuyết trên đỉnh núi đổ xuống theo đá vụn, hóa thành mấy dải thác bạc, nước chảy xuống chân núi tích thành hồ, trong suốt như gương, có thể rõ ràng phản chiếu bóng người.
Mặt hồ càng lúc càng rộng, chẳng mấy chốc đã tràn đầy linh vụ, mờ ảo như khói lụa, cảnh tượng giống hệt trong Long Tuyền động.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT