Edit Ngọc Trúc
“Tiên có phách, yêu có hồn, ma cũng có linh.”
“Từ khi khai thiên lập địa đến nay, vạn vật Hồng Hoang đều có thể sinh linh thức, một hoa một cỏ một cây đều có thể thành tiên làm yêu. Nhưng mấy vạn năm qua, đã từng nghe nói bùn đất có thể sinh linh chưa?”
Nhan tựa vào bên cạnh ao, đôi mắt bị hơi nước mờ mịt che khuất, giọng nói hơi khàn khàn, đuôi mắt ửng đỏ.
Chiếc đuôi rồng dài trong hồ nước mơ hồ ẩn hiện, bị xiềng xích vàng quấn quanh, tỏa ra ánh linh quang ôn hòa. Trong ánh sáng ấy, vết thương loang lổ dần tiêu tán, để lộ màu đen óng ánh của hắc ngọc. Sợi xích khóa bên hông cũng dần tan biến, lộ ra vết thương chưa từng lành lại suốt vạn năm qua.
Canh Thần cụp mi dài, một tay ôm lấy Nhan, đầu ngón tay nhẹ lướt qua vùng da không thể mọc vảy ấy, ánh mắt vàng ròng trở nên càng sâu thẳm.
Chúc Long ngồi bên ao, cân nhắc lời của Nhan, lại liên tưởng đến chuyện tạo người của Nữ Oa mà hắn nhắc tới, trong lòng như bị ai bóp chặt, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play