Đại khái đi chừng mười phút, hai nhà liền tách ra, những người còn lại, cũng đều là người trong nhà Khương gia.
Ba Khương: “Mau thả cha xuống đi, đừng cõng cha nữa. Đồ ăn ch ăn sắp bị nôn ra rồi.”
Khương Ngưng âm dương quái khí: “Nôn ra thì nôn ra, vừa vặn để cho người ta nhìn xem, đây là nội thương.”
Khương Mật gào lên: “Ba, ba đừng hù dọa con, ba nội thương? Nếu không ở bệnh viện hai ngày nhé, đừng quan tâm tới tiền, con cam đoan, ba đi nằm viện, chú hai con ngoan ngoãn đưa tiền đưa thực phẩm dinh dưỡng.”
Ba Khương:...…
Mẹ Khương: “Lần sau còn như cọc cây cứ đứng đó chịu đánh, đánh chết ông cũng quên đi, ông nếu là chết, tôi cũng tìm dây thừng, treo cổ ở cửa nhà mẹ ông.”
Ba Khương không dám lên tiếng.
Lưu Vân nhìn ba Khương rất đáng thương, “Ba, về sau chúng ta đừng đứng ngốc nữa, bà nội không đau lòng, nhưng chúng con thật sự đau lòng.”
Tiểu Tương Bao buồn ngủ, dụi mắt, gia nhập đại quân quở trách ba Khương: “Ông nội, không ngoan, không nghe lời.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play