Nguyên Dao hoảng loạn hét lên trong đầu: “Hoa Hoa! Giờ làm sao đây? Ta không muốn mất đời con gái đâu!”

Nhưng Hoa Hoa chẳng biết đã biến mất đi đâu, không hề đáp lại.

Nguyên Dao hết cách, đành để mặc Giản Lộ giúp mình rửa mặt, thay quần áo rồi cứng đờ nằm lên giường.

Đợi đến khi Giản Lộ rời đi, cô lập tức kéo chăn trùm kín đầu, không ngừng tự nhủ: Mau ngủ! Ngủ rồi là không có chuyện gì hết!

Đáng tiếc, không bao lâu sau, cửa phòng lại mở ra lần nữa.

Nguyên Dao nín thở.

Tiếng bước chân dần đến gần, sau đó mép giường hơi lún xuống, chăn cũng bị kéo lên một góc.

Hơi thở xa lạ ấy áp sát hơn.

Cô chỉ cảm thấy tim mình muốn ngừng đập.

Ngay khi cô nghĩ mình sắp ngạt thở mà chết, một giọng nói trầm thấp vang lên ngay phía trên:

“Đừng lo, ta sẽ không làm gì nàng đâu.”

Nguyên Dao ngẩn ra, kéo chăn xuống một chút, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe, chớp chớp nhìn hắn.

Cô rụt rè hỏi: “Thật không?”

Trì Trăn nhìn cô một cái, sau đó nằm thẳng xuống, nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Ngủ đi.”

Thấy hắn thực sự chỉ định ngủ, Nguyên Dao mới khẽ thở phào.

Cô dịch vào sát mép giường, cố gắng giữ khoảng cách, rồi cũng nhắm mắt lại.

Cô không hề hay biết, sau lưng mình, Trì Trăn bỗng mở mắt, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang cuộn tròn bên kia giường, ánh mắt hơi trầm xuống.

 

---

Nửa đêm, Trì Trăn đột nhiên tỉnh giấc.

Hắn vốn ngủ rất nông, đặc biệt là trong môi trường không quen thuộc.

Lúc này, hắn cúi mắt nhìn xuống "thủ phạm" đánh thức mình.

Chỉ thấy Nguyên Dao chẳng biết từ lúc nào đã bám chặt lấy hắn, hai cánh tay nhỏ nhắn siết chặt eo hắn, gương mặt vùi sâu vào ngực.

Hơi thở ấm áp của cô phả nhè nhẹ vào lồng ngực hắn, từng chút, từng chút một.

Hơi ấm ấy, như thể len lỏi vào tận sâu trong tim.

Trì Trăn nhìn cô thật lâu, rồi chậm rãi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài, cuối cùng đặt bàn tay lên lưng cô, ôm cô vào lòng.

Hắn nhắm mắt, khóe môi khẽ cong lên.

 

---

Nguyên Dao ngủ một giấc vô cùng ngon lành.

Lạ thật, rõ ràng tối qua cô cứ tưởng mình sẽ mất ngủ, vậy mà chưa được bao lâu đã chìm vào giấc mộng.

Thậm chí, cô còn mơ một giấc mơ rất chân thực.

Trong mơ, cô đang ở một nơi lạnh lẽo vô cùng.

Cô rét run cầm cập, chợt nhìn thấy trước mặt xuất hiện một cái lò sưởi lớn.

Thế là cô lập tức nhào tới ôm chặt lấy nó.

Nhưng chưa được bao lâu, lò sưởi lại muốn rời đi, cô liền dùng cả tay lẫn chân quấn chặt, sống chết không chịu buông.

Khi tỉnh lại, cô vẫn còn tấm tắc: Cái lò sưởi trong mơ này thật ấm áp, dễ chịu hơn bếp lò nhỏ ở Thiên Đình nhiều!

Cô lật người, đang định ngồi dậy thì phát hiện Giản Lộ và Tôn ma ma đang đứng trong phòng, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

Giản Lộ có vẻ khó nói, còn Tôn ma ma thì như đang cố nhịn cười.

Nguyên Dao chớp mắt, ngơ ngác hỏi:

“Giản Lộ, có chuyện gì vậy?”

Giản Lộ do dự một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi:

“Thái tử phi... có phải tối qua mơ thấy... một cái lò sưởi lớn không?”

Nguyên Dao: “...”

Nguyên Dao: “!!!”

Cô run rẩy giọng nói: “...Sao ngươi biết?”

Giản Lộ mấp máy môi, định nói rồi lại thôi.

Tôn ma ma vội vàng hòa giải, cười híp mắt nói:

“Ai dà, không có gì đâu! Phu thê son trẻ, đêm đầu tiên đương nhiên là vui vẻ rồi! Thái tử phi không cần xấu hổ!”

Lời nói là thế, nhưng ánh mắt bà nhìn Nguyên Dao lại càng thêm thân thiết.

Nguyên Dao: “...”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play