Tối nay, Nguyên Dao uống khá nhiều thứ, khiến cô cảm thấy bụng đầy nước, không thể chờ thêm được mà phải đi tìm nhà vệ sinh.
Cô liếc nhìn Trì Trăn, lúc này đang trò chuyện với một vị đại thần. Nghĩ nghĩ một chút, cô chỉ kéo nhẹ góc áo hắn ra hiệu rồi đứng dậy rời đi.
Vì không thường xuyên vào cung, nên việc tìm nhà vệ sinh với cô quả thực tốn không ít công sức.
Cuối cùng, cô phải nhờ một thái giám dẫn đường mới tìm được.
Nhưng trên đường quay lại, cô vẫn bị lạc. Rẽ trái rẽ phải một hồi, không biết thế nào lại đi đến Ngự Hoa Viên.
Cô định tiếp tục tìm đường về thì bỗng nhiên nghe thấy những âm thanh kỳ lạ.
Bước chân khựng lại, cô lắng nghe một lúc. Hình như… có ai đó đang nhắc đến tên mình, kèm theo những tiếng sột soạt không rõ ràng.
Nguyên Dao hơi nhíu mày, tìm kiếm xung quanh, phát hiện âm thanh phát ra từ phía sau hòn giả sơn.
Cô còn đang phân vân không biết có nên qua đó xem không thì bỗng dưng một bàn tay túm lấy cô, kéo vào một vòng tay rắn chắc.
Cô giật mình hoảng hốt, theo phản xạ định hét lên, nhưng ngay khi nhận ra hơi thở quen thuộc, cô lập tức thả lỏng.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mặt, cô nghi hoặc hỏi:
“Điện hạ, sao ngài cũng ra đây?”
Ánh mắt Trì Trăn thoáng hiện lên vẻ phức tạp, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh:
“Sợ nàng lạc đường.”
Nguyên Dao: “...”
Dù biết đó là sự thật, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút mất mặt.
Cô chột dạ mím môi, đang định tìm cách lấy lại chút hình tượng thì đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nói rất quen tai.
“Dao Nhi.”
Nguyên Dao khựng lại, theo phản xạ định quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, nhưng Trì Trăn đã giữ chặt cô.
Hắn lạnh lùng liếc về hướng hòn giả sơn, ánh mắt thoáng lóe lên sự nguy hiểm, rồi kéo cô đi thẳng ra ngoài hoàng cung.
Nguyên Dao ngoan ngoãn đi theo, có chút thắc mắc:
“Chúng ta về luôn sao?”
Trì Trăn trầm mặc vài giây, rồi gật đầu:
“Ừ, yến tiệc kết thúc rồi.”
Nguyên Dao thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Nếu còn kéo dài thêm, cô sợ mình không thể ngồi yên nổi nữa.
---
Về đến Đông Cung, cô cứ nghĩ mình có thể leo lên giường ngủ ngay. Nhưng không ngờ…
Cuối cùng, cũng không biết là do mệt quá hay còn lý do nào khác, Nguyên Dao dần chìm vào giấc ngủ.
---
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trì Trăn đã rời đi từ sớm.
Nguyên Dao vừa lẩm bẩm trách hắn, vừa để Giản Lộ giúp mình rửa mặt chải đầu.
Trong lúc ăn sáng, Giản Lộ mang đến một tin tức mới:
“Nghe nói hôm qua, Tấn Vương bị bệ hạ trách phạt.”
Cô ta cẩn thận quan sát sắc mặt Nguyên Dao, thấy cô không có phản ứng gì khi nghe đến hai chữ "Tấn Vương", mới tiếp tục kể:
“Nghe nói tối qua, trong yến tiệc, Tấn Vương đã công khai thân mật với một ca cơ trong Ngự Hoa Viên. Chuyện này lại bị mấy vị đại thần và phu nhân của họ bắt gặp. Cuối cùng, tin đến tai bệ hạ! Ngài ấy tức giận đến mức mắng thẳng mặt, nói rằng hắn làm mất hết thể diện hoàng thất!”
Nguyên Dao ngẩn ra:
“Sao lại có chuyện như vậy?”
Giản Lộ lắc đầu:
“Nô tỳ cũng không rõ. Chỉ biết Tĩnh phi và Tưởng lão thái gia đã đến cầu xin bệ hạ, nhưng xem ra lần này ngài ấy thực sự rất giận. Không chỉ cách hết chức vụ của Tấn Vương, cắt bổng lộc cả năm, mà còn cấm túc hắn ba tháng, không cho phép ra khỏi phủ!”