Nửa đêm, Nguyên Dao bị lạnh mà tỉnh giấc.
Lạ thật, rõ ràng lò sưởi trong phòng vẫn cháy rực, vậy mà cô lại càng lúc càng lạnh dù đã cuộn chặt trong chăn.
Dù rất buồn ngủ, cô vẫn cố mở mắt ra.
Lúc này mới phát hiện—Trì Trăn đã không còn nằm bên cạnh.
Chiếc chăn bên hắn lạnh ngắt.
Qua một thời gian chung sống, cuối cùng Nguyên Dao cũng hiểu vì sao khi ngủ, cô luôn vô thức dịch lại gần Trì Trăn.
Cô vốn là hoa đào, từ nhỏ đã sợ lạnh. Dù đã hóa thành người, thói quen này vẫn không thay đổi.
Hơn nữa, không biết có phải do nội lực hay không, mà cơ thể Trì Trăn lúc nào cũng ấm áp. Thế nên, cô luôn vô thức muốn lại gần.
Nhưng giờ đã nửa đêm, hắn lại không thấy đâu, điều này khiến cô cảm thấy kỳ lạ.
Nguyên Dao xuống giường, khoác áo choàng, rồi đẩy cửa bước ra ngoài, định tìm hắn.
Không ngờ, vừa rẽ qua hành lang, cô đã thấy Trì Trăn.
Hắn đứng tựa lưng vào cửa sổ tầng hai của quán trọ, tay chắp sau lưng, lặng lẽ nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Gió đêm lạnh buốt.
Nguyên Dao dừng lại, không tiến lên.
Nhưng Trì Trăn dường như đã nghe thấy tiếng động, xoay người lại. Nhìn thấy cô, hắn hơi sững sờ, sau đó nhanh chóng bước tới, nắm lấy đôi tay lạnh buốt của cô, nhíu mày hỏi:
“Sao nàng lại ra đây?”
Nguyên Dao chớp mắt, nhẹ giọng nói:
“Không thấy ngài đâu, nên đi tìm ngài.”
Trì Trăn im lặng nhìn cô, ánh mắt như có sóng ngầm cuộn trào.
Một lát sau, hắn cúi mắt, siết chặt tay cô, rồi dắt cô về phòng:
“Là ta không đúng, sau này sẽ không để nàng một mình trong phòng nữa.”
Nguyên Dao không hỏi hắn vừa ra ngoài làm gì, chỉ ngoan ngoãn theo hắn trở về.
Cô ngồi trước lò sưởi một lúc để sưởi ấm, sau đó mới lên giường nằm xuống bên cạnh hắn.
Nhưng dù nhắm mắt, cô vẫn không tài nào ngủ lại.
Hình ảnh Trì Trăn lặng lẽ đứng trong đêm tối không ngừng hiện lên trong đầu cô.
Hắn như hòa làm một với bóng đêm, khiến cô bỗng hiểu ra lời Tư Mệnh Tinh Quân từng nói—
Hắn sẽ cô độc đến cuối đời.
Đúng như hắn từng nói, hắn không có thê thiếp.
Bên cạnh hắn, ngoài Tôn ma ma và Tiểu Quế Tử, gần như chẳng còn ai khác.
Nếu cô không xuất hiện ở thế giới này, Thái tử phi duy nhất của hắn sẽ là người luôn mang tâm tư với Trì Nghiễm, trở thành con cờ trong tay Tĩnh phi để đối phó hắn.
Vài chục năm sau, trong hoàng cung rộng lớn ấy, có lẽ chỉ còn lại một mình hắn.
Nghĩ đến đây, Nguyên Dao hơi sững người.
Đúng lúc này, Trì Trăn bỗng nhiên xoay người, ôm lấy cô.
Cô chưa kịp phản ứng thì hắn đã cúi xuống, hơi thở nóng rực lấp đầy khoảng cách giữa hai người.
Hắn nắm lấy tay cô, đan chặt mười ngón tay vào nhau, như thể sợ cô sẽ trốn đi.
Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai, mang theo chút gì đó giống như cầu xin—
“Dao Dao, nàng sẽ mãi ở bên ta chứ?”
Nguyên Dao chớp mắt, mơ màng đáp lại:
“Được.”
---
Không lâu sau khi trở lại kinh thành, đã đến cuối năm.
Hoàng thượng tổ chức yến tiệc trong cung, mời các đại thần và gia quyến tham dự.
Là Thái tử phi, đương nhiên Nguyên Dao phải theo Trì Trăn đến dự.
Điều này khiến cô rất vui.
Đã lâu không gặp, cô thực sự nhớ Định Quốc Công và phu nhân của ông.
Dù chỉ có thể nhìn họ từ xa, cũng đủ khiến cô thấy ấm lòng.
Nhìn Nguyên Dao háo hức chuẩn bị ra ngoài, Trì Trăn bất đắc dĩ giữ cô lại.