Vương công công đứng bên cạnh, hơi rướn cổ ra như thể đang lén nhìn, sau đó che miệng cười nói:

“Thái tử mới thành thân, muốn ở bên Thái tử phi nhiều một chút cũng không có gì lạ, bệ hạ đừng giận.”

Hoàng đế lườm ông ta một cái, lại hừ hừ hai tiếng.

Ông lắc đầu cảm thán:

“Cũng được, ta vốn lo lắng mình có lòng tốt nhưng lại làm hỏng nhân duyên của hai đứa. Giờ xem ra, Thái tử và Thái tử phi thực sự có tình cảm với nhau, vậy cũng coi như ta đã làm được một việc tốt.”

Vương công công lập tức phụ họa:

“Bệ hạ anh minh! Hoàng hậu nương nương trên trời có linh, chắc chắn cũng vui mừng lắm.”

Hoàng đế thở dài.

Đứa con trai này của ông, từ sau khi Hoàng hậu qua đời, dường như đã trở thành một con người khác.

Từ đó về sau, nó trở nên nghiêm khắc với bản thân, không còn ham chơi, cũng không bao giờ chểnh mảng việc học.

Sau khi lên làm Thái tử, nó lại càng hết lòng làm tròn trách nhiệm, chưa từng mắc sai lầm.

Những sở thích của đám thanh niên cùng trang lứa, nó chẳng hề bận tâm.

Cũng giống như vậy, những hỉ nộ ái ố của con người bình thường dường như cũng ngày càng xa rời nó.

Là một vị hoàng đế, ông rất tán thưởng và tự hào về tài trị quốc của Trì Trăn. Nhưng là một người cha, ông lại không nỡ nhìn con trai mình vùi đầu vào chính sự, cô đơn suốt bao năm qua.

Vì vậy, ông đã chọn lựa kỹ càng, cuối cùng chọn tiểu thư nhà họ Nguyên, người có gia thế tốt, phẩm hạnh cũng đoan chính, để gả cho Trì Trăn.

Nhưng ai mà ngờ, hôn sự trọng đại như vậy, Trì Trăn lại coi như một chuyện nhỏ nhặt, giao hết cho Lễ Bộ xử lý theo trình tự.

Hơn nữa, sau đó ông còn nghe nói tiểu thư nhà họ Nguyên thực ra lại có tình cảm với Trì Nghiễm. Điều này khiến hoàng đế vô cùng áy náy, cảm giác như chính mình đã hại cả hai đứa con trai.

May mắn là, nhìn tình hình hiện tại, quyết định của ông là đúng.

Ít nhất, cuối cùng cũng có một người có thể khiến Trì Trăn thể hiện cảm xúc như một con người bình thường.

 

---

Trong khi hoàng đế đang vui mừng, thì ở một cung điện khác trong hoàng cung, không khí lại căng thẳng đến mức nghẹt thở.

Trì Nghiễm giận dữ đập vỡ một chén trà xuống đất, ánh mắt u ám:

“Phụ hoàng thật quá thiên vị! Trì Trăn đã là Thái tử, vậy mà còn bắt Nguyên Dao gả cho hắn ta. Chẳng lẽ sợ quyền lực và địa vị của hắn ta chưa đủ vững chắc sao?”

Tĩnh Phi lạnh lùng nhìn con trai đang nổi giận, quát lớn:

“Làm ầm ĩ như vậy, không sợ phụ hoàng của con biết sao?”

Trì Nghiễm cười nhạt:

“Biết thì sao? Trong lòng ông ta trước nay chỉ có Trì Trăn, từ khi nào để tâm đến đứa con trai này?”

“Câm miệng!” Tĩnh Phi nhíu mày. “Ta đã dạy con phải nhẫn nhịn, vậy mà đến giờ con vẫn chưa học được sao?”

Trì Nghiễm bật cười như thể vừa nghe thấy chuyện gì nực cười lắm:

“Nhẫn nhịn? Mẫu thân không thấy Nguyên Dao lúc nào cũng chỉ nhìn Trì Trăn thôi sao? Con còn phải nhịn thế nào nữa?”

Tĩnh Phi trầm mặc.

Hốc mắt Trì Nghiễm đỏ lên.

Hắn quỳ xuống trước mặt mẹ, nắm lấy tay bà, giọng nghẹn lại:

“Mẫu phi! Chẳng phải người từng nói, dù Nguyên Dao có gả cho Thái tử, thì trái tim nàng ấy vẫn sẽ thuộc về con sao?”

Định Quốc Công là khai quốc lão tướng, là một trong những nhân vật có quyền lực hàng đầu trong triều đình. Đến cả hoàng đế cũng phải nể ông ta ba phần.

Chưa kể đến Trấn Bắc Tướng Quân, người đang nắm giữ binh quyền. Có được sự ủng hộ của ông ấy chẳng khác nào nắm trong tay cả quân đội Đại Yến.

Là tiểu thư của Định Quốc Công phủ, địa vị của Nguyên Dao ở kinh thành đương nhiên cũng như nước lên thuyền lên.

Nhớ lại trước đây, để có được tình cảm của Nguyên Dao, hắn đã tốn không biết bao nhiêu công sức để sắp xếp những cuộc “tình cờ gặp gỡ”. Cuối cùng, vào một năm trước, trong một buổi cưỡi ngựa đánh cầu, hắn cũng đã chiếm được trái tim nàng ấy.

Khi đó, hắn đã định ngay lập tức xin phụ hoàng ban hôn.

Nhưng mẫu phi lại nói như vậy vẫn chưa đủ. Phải kéo dài, lúc gần lúc xa, khiến Nguyên Dao hoàn toàn không thể rời bỏ hắn, khi đó mới có thể nắm chắc phần thắng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play