Nghĩ đến đây, Nguyên Dao liền cảm thấy rối bời.

Trì Trăn cứng rắn từ chối chuyện nạp thiếp, vậy thì nhiệm vụ của cô có lẽ không thể hoàn thành được rồi.

Hoa Hoa nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, im lặng một lúc rồi chậm rãi nói:

“Thực ra... nhiệm vụ của cô đã hoàn thành một nửa rồi.”

Nguyên Dao ngơ ngác:

“...Là sao?”

“Tinh Quân chỉ nói không để Trì Trăn sống cô độc đến hết đời, nhưng đâu có yêu cầu nhất định phải tìm ai đó ở thế giới này cho ngài ấy đâu.”

“...”

Nguyên Dao sững sờ, “Ý mi là… chỉ cần ta ở bên ngài ấy, cũng được xem như hoàn thành nhiệm vụ?”

Hoa Hoa cười gượng hai tiếng, vẻ mặt có chút chột dạ:

“Dù sao thì cô cũng phải ở lại đây đến khi ngài ấy sống hết tuổi thọ mới có thể rời đi, vậy ở bên cạnh ngài ấy chẳng phải càng hợp lý hơn sao? Như thế cô cũng không cần lo lắng tìm người khác rồi lại mất sớm nữa… Có đúng không?”

Giọng của nó càng lúc càng nhỏ dần.

Nguyên Dao: “...”

Được lắm.

Chờ cô trở về Thiên Đình, nhất định sẽ vứt cái Hoa Hoa này vào bãi rác, tiện thể kéo cả lão già nghiện rượu kia theo luôn!

Hoa Hoa nhanh chóng biến mất.

Chỉ còn lại Nguyên Dao ngồi đó bực bội.

Cô hoàn toàn không để ý rằng có người vừa mở cửa bước vào.

Cho đến khi một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng chạm vào má cô.

“Dậy rồi à?”

Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai.

Nguyên Dao hoàn hồn.

Cô do dự lên tiếng, định ngồi dậy.

Nhưng không ngờ toàn thân mềm nhũn, chẳng có chút sức lực nào.

Vừa mới cử động một chút, cô liền “bịch” một cái, ngã xuống giường.

Nguyên Dao: “...”

Người phía sau nhìn thấy cảnh này, dừng lại một chút, rồi bật cười khẽ.

Mặt cô lập tức đỏ bừng.

Cô ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hắn, cố tỏ ra hung dữ:

“Không được cười!”

Vừa mở miệng, cô mới nhận ra giọng mình khàn đặc, nghe còn buồn cười hơn.

Nguyên Dao lập tức vùi mặt vào gối, phát ra một tiếng rên rỉ đầy bất lực.

Thật sự mất mặt quá đi mất!

Trì Trăn nhìn cô xấu hổ đến phát bực, chỉ cảm thấy trái tim mình mềm nhũn.

Hắn ngồi xuống mép giường, đỡ cô dậy dựa vào người mình, giọng nói mang theo chút áy náy:

“Là lỗi của ta, lần đầu không kiềm chế được.”

Nguyên Dao: “...”

Cô chỉ muốn bịt miệng hắn lại!

Nhưng mà…

Ngồi thế này cũng tốt.

Ánh mắt cô vô thức bị bàn tay đang quấn băng của hắn thu hút.

Cô cẩn thận chạm vào tay hắn, giọng đầy lo lắng:

“Ngài đã để thái y xem chưa? Có phải bị thương rất nặng không?”

Tối qua cô không có cơ hội nhìn kỹ vết thương của hắn, nhưng chỉ cần nhớ lại lượng máu chảy ra là có thể hình dung vết cắt sâu đến thế nào.

Trì Trăn liếc nhìn vết thương trên tay mình, có vẻ không mấy để tâm:

“Không sao, không nghiêm trọng lắm.”

Nhưng Nguyên Dao vẫn nhíu mày:

“Có để lại sẹo không?”

Bàn tay đẹp như vậy, nếu bị sẹo thì cô thấy có lỗi lắm.

Trì Trăn nhìn cô một lúc, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Thấy cô cứ chăm chăm nhìn vào tay mình, lúc thì áy náy, lúc lại xót xa, hắn mới nhận ra cô chấp niệm với bàn tay này đến mức nào.

Hắn im lặng giây lát, không biết phải cảm thấy thế nào, cuối cùng chỉ có thể nhẹ giọng trấn an:

“Ta sẽ cố gắng không để lại sẹo.”

Nguyên Dao nhìn hắn, còn định nói gì đó thì bất ngờ bị hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi.

Cô lập tức ngây người.

Những lời định nói đều bay biến hết.

Trì Trăn nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, trong mắt tràn đầy ý cười.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play