Hoa Hoa nhìn Nguyên Dao mặt đỏ bừng, nhớ đến nhiệm vụ mà Tư Mệnh Tinh Quân giao phó trước khi xuống đây, không hiểu sao lại có chút chột dạ.
Nó vội vàng chuyển chủ đề:
“Khụ khụ... Việc quan trọng trước mắt là phải tìm ra người cần giúp đỡ trong nhiệm vụ này.”
Nghe vậy, Nguyên Dao hơi nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn:
“‘Cô độc suốt đời’ là chỉ không có người thân hay không có vợ chồng vậy?”
Hoa Hoa suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Chắc là không có vợ chồng… Dù sao nhiệm vụ của cô là phải bên cạnh tiên quân cả đời mà.”
Nguyên Dao cau mày.
Cái này… hơi khó nhỉ?
Nếu cô tìm cho người ta một người bạn đời nhưng chẳng may người đó mất sớm, chẳng phải cô lại phải đi tìm tiếp à?
Thế thì đến khi nào mới có thể rời khỏi thế giới này chứ?
Hoa Hoa nhìn ra Nguyên Dao đang suy nghĩ gì đó, vội vàng nhắc lại lời dặn của Tư Mệnh Tinh Quân:
“Tinh Quân nói cô phải ở lại đây cho đến khi vị tiên nhân đó sống hết một đời và qua đời tại nhà, lúc đó mới được rời đi.”
Nguyên Dao: “???”
Hoa Hoa tiếp tục:
“Còn nữa… cô phải sống thay nguyên chủ, tiếp tục cuộc đời của cô ấy.”
Nguyên Dao: “…”
Giờ cô đang cảm thấy khá là bất lực.
Hoa Hoa chột dạ giải thích:
“Tinh Quân cũng chỉ là lo lắng có sự cố xảy ra thôi mà…”
Nguyên Dao: “…”
Tốt lắm. Lần này mà trở về không ném hết bình rượu của ông ta đi, thì cô thề từ nay về sau sẽ không bao giờ có được một giấc ngủ ngon!
Thấy cô tức giận, Hoa Hoa vội vàng im lặng trốn đi.
Thực ra, Tư Mệnh Tinh Quân còn dặn dò thêm một số chuyện, nhưng nó không dám nói với Nguyên Dao.
Chỉ hy vọng sau này khi biết sự thật, cô đừng ném nó vào đống rác là được…
---
Vì tối qua suy nghĩ quá nhiều nên Nguyên Dao trằn trọc mãi đến gần sáng mới ngủ được.
Trước khi ngủ, cô tự nhủ: Tới đâu hay tới đó.
Dù gì cũng phải ở đây mấy chục năm, vậy thì có gì phải vội chứ?
Thay vì lo lắng, chi bằng tận hưởng cuộc sống thế gian một chút, mọi chuyện về sau tính sau.
Nhưng hiện thực luôn khác xa so với những gì cô tưởng tượng…
Sáng hôm sau, khi cô còn đang say giấc, bỗng nghe thấy giọng nói hốt hoảng bên tai:
“Tiểu thư… không, Thái Tử Phi! Mau dậy đi! Thái tử điện hạ đến rồi!”
Nguyên Dao nhíu mày, trở mình, kéo chăn trùm kín đầu, lẩm bẩm:
“Cho ta ngủ thêm chút nữa… Đừng ồn…”
Giản Lộ thấy cô không có phản ứng gì thì càng sốt ruột hơn.
Đang định lay cô dậy, thì bỗng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân chậm rãi, vững vàng, mỗi bước đều như dẫm thẳng vào lòng người, khiến ai nghe cũng không dám thở mạnh.
Giản Lộ hoảng hốt, vội vàng xoay người lại, run rẩy hành lễ với người vừa tới:
“Nô tỳ bái kiến Thái tử điện hạ.”
Người nam nhân đứng yên một chỗ, không lên tiếng.
Mà trên giường, Nguyên Dao vẫn đang ngủ say sưa.
Giản Lộ hoảng loạn đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, giọng run run giải thích:
“Thái Tử Phi tối qua ngủ khá muộn… Mong điện hạ thứ lỗi.”
Thái tử vẫn im lặng.
Nhưng người bên cạnh hắn, một tiểu thái giám, lại cười nhạt rồi lên tiếng:
“Điện hạ nghe hạ nhân báo lại rằng Thái Tử Phi đã tắt nến trước giờ Hợi. Sao bây giờ vẫn còn ngủ? Không phải quên rằng hôm nay phải vào cung tạ ơn đấy chứ?”
Giản Lộ nghe xong, sợ đến mức quỳ sụp xuống, giọng lắp bắp:
“Là do nô tỳ sai! Nô tỳ không kịp đánh thức Thái Tử Phi. Mong điện hạ trách phạt!”
…
Thái tử vẫn chưa kịp phản ứng, thì trên giường, người nào đó bỗng ưm một tiếng.
Âm thanh mềm mại, nhỏ nhẹ như một cọng lông vũ lướt qua lòng người, hoặc như một móng vuốt mèo con khẽ cào vào trái tim, khiến người nghe cảm thấy ngưa ngứa.
Ngay sau đó, một cái đầu tóc rối xù xù chui ra khỏi chăn.
Đôi mắt mơ màng phủ sương, ngái ngủ nhìn về phía người đàn ông đứng trước giường.
Trong ánh mắt ấy còn tràn đầy vẻ ngơ ngác, chưa kịp tỉnh táo lại.