Lần này, chưa đợi Nguyên Dao kịp phản ứng, Giản Lộ đã nhanh chóng bước lên, chắn trước mặt cô, sắc mặt căng thẳng:
“Xin Tấn Vương điện hạ giữ ý tứ.”
Trì Nghiễm khựng lại, liếc nhìn Nguyên Dao. Thấy cô chỉ im lặng không lên tiếng, hắn ta đành bất đắc dĩ lùi lại một bước, rồi cung kính chào:
“Chào hoàng tẩu.”
Lúc này, Nguyên Dao mới chớp mắt, đáp lại một câu:
“Nhị hoàng đệ.”
Sau đó, cô liền quay lại tập trung ăn điểm tâm, không thèm nhìn hắn ta thêm lần nào nữa, như thể chỉ làm tròn bổn phận đáp lời mà thôi.
Trì Nghiễm sững người.
Hắn ta cứ nhìn cô thật lâu, nhưng cô vẫn không có chút phản ứng nào.
Không còn cách nào khác, Trì Nghiễm đành quay sang Tĩnh Phi, mỉm cười nói:
“Lần này con về vội quá, chưa kịp chuẩn bị quà mừng sinh nhật mẫu phi. Vậy để con dùng trận đấu mã cầu cuối cùng này, coi như một món quà được không?”
Tĩnh Phi bật cười, che miệng nói:
“Nói chuyện ngốc nghếch gì thế? Trước đó con còn chưa tham gia trận nào, làm sao thắng trận cuối cùng được?”
Trì Nghiễm nhìn sang hai người đã vào chung kết, cười đầy tự tin:
“Con chỉ cần tham gia là được. Dù cuối cùng ai thắng, hai vị dũng sĩ này đều có thể nhận thưởng từ mẫu phi, như vậy không phải tốt hơn sao?”
Tĩnh Phi lập tức cười vui vẻ.
Nhưng hai công tử đã vào trận chung kết thì sắc mặt lại không mấy dễ coi.
Dù trong lòng cực kỳ không muốn, họ vẫn phải chấp nhận. Dù sao, Tấn Vương nổi tiếng bá đạo, ai dám từ chối chứ?
Mà Trì Nghiễm cũng chẳng buồn quan tâm họ nghĩ gì.
Vì trận đấu này, hắn ta không phải biểu diễn cho họ xem.
Không thể không công nhận, Trì Nghiễm đúng là cao thủ mã cầu số một kinh thành.
Trong trận đấu, hai người còn lại hoàn toàn không phải đối thủ của hắn ta.
Vẻ ngoài phong độ, lối chơi mạnh mẽ của Trì Nghiễm khiến không ít tiểu thư chưa lập gia đình hò reo phấn khích, trong lòng thầm ngưỡng mộ.
Nhưng sau khi giành chiến thắng, hắn ta không ăn mừng mà lập tức cưỡi ngựa tiến về phía khán đài, hơi ngẩng đầu lên, cười với Nguyên Dao.
Hành động này, cộng thêm những gì đã diễn ra trước đó giữa Nguyên Dao và Tĩnh Phi, khiến những người xung quanh không khỏi xôn xao bàn tán.
Chẳng lẽ giữa Thái tử phi và Tấn Vương có chuyện gì sao?
Nhưng nhìn Thái tử phi, rõ ràng ngài ấy chẳng hề muốn quan tâm đến Tấn Vương chút nào…
Nguyên Dao cũng chẳng để ý ánh mắt của mọi người.
Cô cúi xuống nhìn tờ giấy trong tay.
Vừa rồi, khi một cung nữ rót trà cho cô, nàng ấy đã lén nhét nó vào tay cô.
Ánh mắt cô dừng trên người Trì Nghiễm, người vẫn đang ngồi trên lưng ngựa.
Thấy cuối cùng cô cũng nhìn mình, Trì Nghiễm vội cười, sau đó quay ngựa rời đi về phía sau trại nuôi ngựa.
Tĩnh Phi ngồi bên cạnh liền lên tiếng:
“Thái tử phi ngồi cả buổi rồi, chắc cũng mệt. Phía sau trại nuôi ngựa có vài phòng riêng, có thể qua đó nghỉ ngơi một lát.”
Nguyên Dao siết chặt tờ giấy trong tay, cuối cùng cũng hiểu ra ý đồ của Tĩnh Phi khi mời cô đến buổi mã cầu hội này.
Dù sao, năm đó nguyên chủ cũng từng vì một trận đấu mã cầu mà đem lòng si mê Trì Nghiễm – một chàng trai dũng mãnh, thiện chiến, không ai có thể cản phá.
Cô mím môi, xé nát tờ giấy trong tay, rồi đáp:
“Không cần, ta không mệt.”
Tĩnh Phi sững người:
“Vậy cũng được...”
“Thái tử điện hạ giá lâm!”
Một giọng nói sắc bén vang lên, cắt ngang lời của Tĩnh Phi.
Bà ta lập tức sững lại, không thể tin nổi, trợn trừng mắt nhìn về hướng trại nuôi ngựa.
Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn, dáng đi vững chãi, từng bước tiến lại gần.
Không nhanh, không chậm, nhưng lại khiến người khác vô thức căng thẳng.
Tĩnh Phi thoáng căng thẳng.
Những người khác cũng vội vàng đứng dậy hành lễ.
Chờ đến khi Trì Trăn đến gần, Tĩnh Phi mới cố gắng giữ bình tĩnh, cười gượng:
“Sao hôm nay Thái tử lại có thời gian đến đây góp vui thế?”
Trì Trăn liếc bà ta một cái, giọng điệu thản nhiên:
“Ta đến đón Thái tử phi.”