Thượng Minh Viễn chớp chớp mắt, nhất thời nghẹn lời, vội vàng đưa ra hộp nhỏ, đáp:
"Tổ mẫu sai ta mang đến chuôi ngọc như ý này, nói rằng đó là một trong những món hồi môn lão tổ tông dành cho tương lai nhị đệ muội."
Lâm Thanh Uyển rũ mắt nhìn xuống, hàng mi dài như quét nhẹ bóng chiều tà. Trong lòng thầm cười nhạt —— xem ra Thượng gia đối với mối hôn sự này, cũng chưa hẳn đã thật lòng thành ý như vẻ ngoài đâu.
Khóe mắt Lâm Thanh Uyển vẫn âm thầm chú ý thần sắc của Lâm Giang. Thấy hắn tuy sắc mặt ảm đạm, thần tình ủ dột nhưng rốt cuộc cũng không cất lời cự tuyệt, nàng bèn ngẩng đầu, khẽ mỉm cười đối với Thượng Minh Viễn mà rằng:
"Thế chất e chưa hay, sản nghiệp bán bạc của Lâm thị vốn đã định giao nộp cho quốc khố. Huynh trưởng ta cũng đã đệ trình danh sách sản nghiệp lên bệ hạ, hiện giờ chỉ e đã sớm đặt ở long án rồi. Nếu không, giao cho Thượng gia trông coi cũng không sao, dù sao hai nhà ta và Thượng gia vốn không chỉ là giao hảo đời đời, còn có mối duyên thông gia thâm sâu. Huống hồ, lão thái thái Thượng gia cũng chính là ngoại tổ mẫu của Ngọc Tân, điểm ấy, ta cùng huynh trưởng vẫn là tín nhiệm."
Thượng Minh Viễn nhất thời kinh hãi, há miệng sửng sốt nửa ngày mới tìm lại được thanh âm của chính mình:
"Giao... giao quốc khố? Vì cớ chi? Chẳng lẽ dượng có điều thất thố với triều đình?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play