Muội muội của hắn vốn nhát gan, như vậy đột nhiên hiện hình, lỡ như dọa nàng khiếp sợ thì phải làm sao?

Bạch Ông yên lặng cúi đầu, nhìn trời nhìn đất, chính là không dám nhìn Lâm Giang.

Uyển tỷ nhi thấy huynh trưởng sắc mặt bình tĩnh, cũng hơi an lòng, dè dặt hỏi:

“Ca ca, nhị vị này là ai?”

Lâm Giang đáp:

“Một người là thần tiên trên trời, một người là do ta mời tới giúp đỡ.”

Hắn dừng lại một chút rồi chậm rãi nói tiếp:

“Uyển tỷ nhi, ca ca ngày trước có được một chút cơ duyên, vô tình biết được một số chuyện quá khứ và tương lai, cũng học được một ít bản lĩnh. Tục mệnh tuy khó, nhưng không phải không thể. Chỉ cần muội tâm chí kiên định, sống thêm vài thập niên cũng không phải chuyện bất khả thi. Lâm thị chúng ta mấy đời tích lũy công đức, lúc này lấy ra để phù hộ con cháu, cũng là hợp lẽ trời. Vậy nên, muội hãy suy nghĩ lại một lần nữa.”

Uyển tỷ nhi nhìn ca ca, lại nhìn hai người phía sau hắn, trong lòng dần dần có cảm giác kỳ lạ. Nàng lắc đầu chậm rãi nói:

“Nếu thiên địa có linh, có quỷ thần, vậy chắc chắn cũng có luân hồi. Ca ca, xin thứ cho Uyển nhi ích kỷ.”

Nàng thà rằng chọn luân hồi, bởi vì nếu dương gian không thể kết thành phu thê với Tạ nhị ca, vậy thì đến âm phủ, nàng vẫn còn cơ hội được gặp chàng.

Lâm Giang hiểu được tâm ý của muội muội, không khỏi thở dài:

“Được rồi. Vậy ta có một việc muốn nhờ muội.”

Hắn quay sang nhìn Lâm Thanh Uyển, rồi lại nhìn Uyển tỷ nhi, chậm rãi nói:

“Vị Lâm cô nương này trùng tên trùng họ với muội, bát tự tương hợp. Ta đã tìm được nàng từ một thế giới khác. Ngọc Tân có thể sống hay không, còn phụ thuộc vào muội và nàng ấy.”

Hắn ngừng một lát, rồi chậm rãi nói tiếp:

“Sau khi muội… ra đi, ta muốn để nàng nhập vào thân thể muội. Như vậy, có lẽ sẽ mở ra một đường sinh cơ cho Ngọc Tân và Lâm gia.”

Uyển tỷ nhi lặng lẽ nhìn Lâm Thanh Uyển, bàn tay siết chặt lấy tấm chăn. Giọng nàng có chút run rẩy:

“Nếu ca ca có thể tục mệnh, tại sao không kéo dài chính mạng sống của mình?”

Tại sao lại phải hao hết tâm tư để tìm một người khác?

Lâm Giang khẽ rũ mắt, giọng nói có chút trầm thấp:

“Ta không thể ở lại thế gian này quá lâu, nếu không sẽ gây bất lợi cho Lâm thị, cho Ngọc Tân, và cho cả thế giới này.”

Hắn không phải không muốn sống.

Nếu có thể, sao hắn lại muốn chết?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play