“Uyển Tỷ Nhi đã mất, hy vọng hai người có thể đoàn tụ dưới cõi âm, kiếp sau có duyên đầu thai vào gia đình tốt, lại kết thành vợ chồng, ân ái đến bạc đầu,” Lâm Thanh Uyển đưa tay vuốt nhẹ quan tài, khẽ giọng nói: “Ta đã hứa với Uyển Tỷ Nhi rằng trăm năm sau sẽ để hai người hợp táng. Ta không biết khi nào mới có thể rời đi, cho nên chỉ có thể mang áo cưới của nàng đến trước. Nếu dưới suối vàng chàng có thể nhìn thấy nàng, xin hãy để nàng yên lòng.”
Một cơn gió nhẹ không biết từ đâu nổi lên, lướt qua đầu ngón tay của Lâm Thanh Uyển, làm ánh nến trắng bên cạnh chập chờn, ngọn lửa rung rinh mấy lượt.
Ánh mắt Lâm Thanh Uyển thoáng lóe sáng, nàng buông tay, quỳ xuống đất, cúi đầu lạy ba lạy trước quan tài.
Dương ma ma vừa bước vào, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt khẩn trương nhìn quanh. Bà không nghe rõ những lời Lâm Thanh Uyển nói, nhưng lại cảm nhận được luồng gió lạnh vừa lướt qua, lại thấy ánh nến lay động không yên.
Dù rất thương yêu Nhị Gia, lúc này bà cũng không khỏi sinh lòng sợ hãi, vì vậy khi thấy Lâm Thanh Uyển bước ra, liền lập tức tiến lên đỡ lấy nàng, thấp giọng giục: “Nhị thiếu phu nhân, chúng ta mau rời đi thôi, giờ lành sắp tới rồi.”
Dương ma ma dìu Lâm Thanh Uyển rời khỏi mộ thất, mọi người bên ngoài đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tạ Duyên quay đầu dặn dò quản sự: “Canh giờ đã đến, phong mộ đi.”
Vì sau này Lâm Thanh Uyển còn muốn táng người vào cùng, nên mộ thất sẽ không bị phong kín hoàn toàn mà được lắp đặt cơ quan có thể mở ra, việc đặt đá phong mộ cũng vì thế mà có phần phiền phức hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT