Lời vừa dứt, trong phòng lập tức vang lên những tiếng nức nở nghẹn ngào. Lâm Ngọc Tân bụm mặt khóc rống, nhưng vì kiêng dè tiểu cô trên giường, nàng chỉ dám cắn chặt môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thỉnh thoảng lại khẽ nấc một tiếng.

Lòng Lâm Giang quặn thắt, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh. Ông phất tay ra lệnh:

“Tất cả lui xuống đi, ta muốn ở lại một mình một lát.”

Rồi ông quay sang con gái, nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai nhỏ bé của nàng:

“Ngọc Tân, con đã thức suốt mấy ngày rồi, mau về nghỉ ngơi đi. Hãy để Vương ma ma sắc cho con một chén thuốc an thần. Phụ thân và tiểu cô con còn cần con chăm sóc. Nếu con ngã bệnh, chúng ta biết phải làm sao đây?”

Lâm Ngọc Tân do dự, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của phụ thân, nàng liền hiểu ông nhất định có chuyện muốn dặn dò riêng, mà bản thân không tiện nghe. Vì vậy, nàng đành miễn cưỡng đứng dậy, từng bước lưu luyến rời đi.

Sau khi Từ đại phu và đám người hầu đều lui ra, Lâm Giang mới quay sang dặn dò Lâm ma ma:

“Ma ma, làm phiền bà trông giữ cửa, không được để bất cứ ai tới gần, càng không được để người khác quấy rầy.”

Lâm ma ma cúi đầu cung kính nhận lệnh, sau đó khom người lui ra.

Bà nhẹ nhàng khép cửa lại, rồi ngồi xuống hành lang ngay trước cửa. Từ vị trí này, bà có thể quan sát tình hình trong viện, nhưng lại không nghe được âm thanh bên trong phòng.

Sau khi mọi người đều rời đi, Lâm Giang mới quay sang nhìn vào khoảng không, trầm giọng nói:

“Làm phiền thiên tiên.”

Bạch Ông khẽ gật đầu, lập tức một đạo bạch quang bao phủ lấy thân thể Lâm đại tiểu thư. Chỉ một lát sau, sắc mặt nàng dần dần hồng hào trở lại, hơi thở cũng ổn định hơn. Tuy nhiên, đây không phải là phép thuật kéo dài sinh mệnh, mà chỉ giúp nàng cảm thấy dễ chịu hơn và có thể tỉnh lại một lát.

Uyển tỷ nhi vừa mở mắt liền nhìn thấy huynh trưởng ngồi bên giường, trong lòng mừng rỡ, vội cất giọng yếu ớt:

“Đại ca, huynh không sao chứ?”

Lâm Giang mỉm cười dịu dàng, gật đầu đáp:

“Không sao, nhưng muội có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”

Uyển tỷ nhi lắc đầu, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ:

“Chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn nhiều… chẳng lẽ thật sự không chết được sao?”

Lâm Giang nhìn muội muội, chậm rãi hỏi:

“Nếu có thể tiếp tục sống, muội có bằng lòng hay không?”

Uyển tỷ nhi lại lắc đầu, ánh mắt thản nhiên mà hờ hững:

“Thế gian này hỗn loạn quá rồi, sống lâu chẳng bằng chết sớm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play