Uyển Tỷ Nhi nghe đến mức ánh mắt sáng lên đầy kinh ngạc. Hai người, một người giới thiệu về Đại Lương, một người kể về thế giới hiện đại, vậy mà phát hiện có nhiều điểm chung đến lạ. Dù cách nhau hơn một ngàn năm lịch sử, họ vẫn cảm thấy như tâm ý tương thông, chỉ hận không gặp nhau sớm hơn.
Lâm Thanh Uyển nhìn Uyển Tỷ Nhi, tán thưởng nói: “Lúc bằng tuổi cô, điều ta suy nghĩ mỗi ngày chỉ là đọc sách, buổi trưa ăn gì, buổi chiều đi chơi đâu cùng bạn bè, nào có tâm trí nghĩ đến chuyện quốc sách dân sinh?”
Mỗi ngày sau khi tan học về nhà, việc đầu tiên nàng làm là bật tivi xem phim hoạt hình. Sau giờ cơm tối, ông nội lại đổi kênh sang Bản Tin Thời Sự, mà nàng thì lập tức ôm sách vào phòng làm bài tập. Đợi làm xong bài tập, thời sự cũng vừa vặn kết thúc.
Lúc nhỏ, nàng từng tranh giành điều khiển tivi với ông nội đến mức lăn lộn trên ghế sô pha, thậm chí còn giấu điều khiển vào hộp tranh vẽ trong nhà – nơi có hàng chục bức tranh cuộn, khiến ông nội tìm mãi không ra…
Nếu không phải vì nàng sống hơn Uyển Tỷ Nhi mười mấy năm, chỉ e rằng đến nàng cũng phải xấu hổ trước sự hiểu biết sâu rộng của cô bé này.
Uyển Tỷ Nhi dù kiến thức không tầm thường, nhưng nghe Lâm Thanh Uyển khen ngợi vẫn không khỏi đắc ý mà nở nụ cười: “Nhị ca ta từng nói, nếu ta là nam nhi thì đã có thể cùng huynh ấy thi cử, vào triều làm quan, tranh công danh hiển hách.”
Nhắc đến hôn phu của mình, nụ cười trên mặt Uyển Tỷ Nhi dần cứng lại, sắc mặt thoáng vẻ tái nhợt. Giọng nàng khẽ run rẩy: “Thật ra ta biết, huynh ấy chỉ nói để ta vui mà thôi. Phong hầu bái tướng đâu có dễ dàng như vậy? Huynh ấy chỉ muốn ta vui vẻ, nhưng huynh ấy tốt như vậy, vậy mà còn chưa kịp hết khóa học thì đã…”
Uyển Tỷ Nhi cắn chặt môi, cố gắng kìm nén nước mắt: “Sớm biết sẽ có ngày này, ta đã không nên gửi bức thư đó, đã không nên để huynh ấy lặn lội ngàn dặm xa xôi từ Tây Đô trở về, chỉ để rồi đánh đổi bằng cả mạng sống.”
Lâm Thanh Uyển khẽ mím môi, im lặng không nói. Nàng không biết bọn họ đã trải qua chuyện gì, nhưng cũng không muốn hỏi, sợ vô tình chạm vào vết thương lòng của Uyển Tỷ Nhi. Nàng chỉ có thể đưa tay ra, muốn nắm lấy tay nàng ấy để an ủi. Nhưng bàn tay nàng lại xuyên thấu qua người Uyển Tỷ Nhi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT