Mà Lâm Thanh Uyển dẫu hiểu rõ trong lòng việc ấy không hoàn toàn thỏa đáng, song vào thời điểm này, nàng cũng sẽ không ngu ngốc mà chỉ trích hay ngăn cản. Bởi lẽ, trạm gác ấy là vì ngăn ngừa những kẻ mang ác ý, nhằm bảo vệ trật tự buổi đấu giá, tránh cho việc dở dang.
Ví như lúc này, mấy vị tộc nhân nhà Lâm thị, vừa vội vàng chạy tới, thì tại nơi cách Thịnh Ký tửu lâu chừng hai trăm bước đã bị quan binh ngăn lại. Bọn nha dịch lạnh nhạt tuyên bố: muốn vào, nhất định phải xuất trình thiệp thông hành do Lâm gia cấp phát.
Lâm Dũng dậm chân bất mãn, rồi xoay người căn dặn hai đứa con:
“Đi, mau trở về tìm Lục thúc, không có thiệp, chúng ta tuyệt đối không thể vào trong được.”
“Cha!” Lâm Luân nôn nóng kêu lên, “Chờ đến lúc trở về lại đây thì chẳng phải đã chậm mất rồi sao? Chúng ta vốn là người Lâm gia, dựa vào đâu bọn họ lại cản chúng ta?”
“Ngươi!” Lâm Đại giận quá, giơ tay vỗ mạnh lên đầu đệ đệ, dạy dỗ: “Nghe lời cha đi! Giờ Tỵ mới bắt đầu đấu giá, từ đây về Lâm phủ cũng chẳng bao xa, chúng ta về nhanh rồi quay lại là kịp. Nếu như cứ tùy tiện xông vào, có lý cũng thành vô lý đấy!”
“Đại ca ngươi nói phải,” Lâm Dũng trừng mắt nhìn Lâm Luân một cái, hạ giọng trách: “Ngươi nên học tập thêm chút đi, cứ lỗ mãng nóng nảy thế này, tương lai muốn đảm đương việc lớn, e rằng chỉ là vọng tưởng mà thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play