Sau này khi nhớ lại chuyện xảy ra ở trong phòng làm việc ngày đó, tâm trạng của Kỳ Dữu vẫn cuồn cuộn nổi sóng.
Trước khi thành niên, Kỳ Dữu vẫn luôn có một chấp niệm nào đó với anh trai lúc ấy. Sau này khi dần lớn hơn thì cô cũng đã ngộ ra được đạo lý bắt buộc phải hiểu trong quá trình trưởng thành: “Trong cuộc sống có rất nhiều người mình gặp được đã định sẵn sẽ trở thành người qua đường”. Đối với chuyện này, cô cũng đã dần thoải mái hơn.
Nhưng khi cô bỗng nhiên phát hiện anh trai như ánh trăng sáng trong lòng mà cô luôn nhớ nhung lại trở thành chồng của mình, dường như cô đã va phải vận may lớn, hạnh phúc đến mức choáng váng đầu óc.
Cô không nhớ bản thân vì sao lại đột nhiên hôn anh, cô chỉ nhớ lúc hôn anh thì khóe mắt lăn dài những giọt nước mắt vui sướng, làm ướt nhẹp gò má của anh.
Kiều Thẩm Diễm ôm cô ngồi xuống bàn làm việc, một tay chống ở bên cạnh cô, một tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt bên khóe mắt của cô, anh cúi đầu kề sát khuôn mặt của cô: “Đồ ngốc, khóc gì chứ.”
Môi của anh lại hạ xuống lần nữa, mang theo sự cái lạnh như băng chạm lên vầng trán cô, từ khóe mắt, chóp mũi, gò má rồi lại đến đôi môi mềm mại.
Nụ hôn dần biến chất, nhiễm một chút ham muốn, tay của Kiều Thẩm Diễm bắt đầu mờ ám vuốt ve trên người của Kỳ Dữu, nhắm mắt hôn đến mức rạo rực trong người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play