Tiết Tiếu lê thân đến mép giường, cả người ngã phịch xuống, lăn một vòng rồi nằm ngửa.
Cầm đống kịch bản lên lật qua lật lại, rồi lại nhắm mắt. Rất muốn được diễn.
Mấy tháng trước, không ít người tin rằng cậu có thể nổi tiếng, chỉ vì may mắn được đóng một vai nhỏ trong đoàn phim lớn. Bức ảnh động lan truyền khắp mạng xã hội, thậm chí từ khóa liên quan còn leo lên tận hot search.
Tiết Tiếu không ngờ chỉ một cảnh quay cũng đủ khiến cậu được chú ý. Nhưng phải thừa nhận rằng, những ngày được nhận nhiều hợp đồng hơn, cậu thấy cuộc sống vui vẻ hẳn.
Đầy ắp công việc, tràn ngập hy vọng.
Chị Vương – quản lý diễn viên, lúc đó còn đùa rằng chẳng mấy chốc sẽ có công ty giải trí đến ký hợp đồng với cậu. Nghe như lời nói cho vui, nhưng thái độ của chị ấy đối với cậu cũng nhiệt tình hơn hẳn lúc đầu.
Thế nên Tiết Tiếu cũng từng lén nghĩ, biết đâu cậu thật sự có thể tiến xa hơn?
Không dám mơ làm minh tinh nổi đình đám ngay lập tức, chỉ mong nhận được nhiều vai hơn, có thêm vài lời thoại, thêm chút thời lượng trên màn ảnh…
Cậu thực sự khao khát được diễn.
Thế nhưng sau bốn tháng ngóng chờ, thứ duy nhất tìm đến cậu lại là hai công ty livestream bán hàng.
Cả hai đều hùng hồn cam đoan rằng có thể biến cậu thành streamer hot nhất trên mạng, thậm chí còn tính toán thu nhập có thể gấp nhiều lần hiện tại.
Tiết Tiếu chẳng nói chẳng rằng, cúp máy ngay lập tức.
Cũng không đến mức thất vọng, vì vốn dĩ, giấc mơ này cũng chỉ là một hy vọng nhỏ nhoi.
Cậu tin rằng, chỉ cần cố gắng kiên trì diễn tốt, cơ hội nhất định sẽ đến.
…
Không ngờ lại đụng trúng đoàn phim "Hữu Long", gặp phải Phạm Học… còn có cả đạo diễn Vu…
Tiết Tiếu nhắm mắt lại một lúc, rồi mở ra.
Mặc kệ. Dù sao bảo cậu đi nịnh bợ Phạm Học thì không có cửa đâu.
Cậu không phải kiểu người sĩ diện ảo, nhưng cũng không thể để lòng tự trọng bị chà đạp ở nơi này.
Còn chuyện tiếp theo phải làm gì… từ từ nghĩ, phải suy tính thật kỹ.
Tiết Tiếu cầm điện thoại, mở app xem phim, tìm một bộ điện ảnh do Thẩm Đình Ngôn đóng chính rồi bấm phát.
Trên màn ảnh, một người đàn ông tuấn tú, thần sắc lạnh lùng xuất hiện. Kỳ diệu thay, tâm trạng đang rối bời của Tiết Tiếu bỗng trở nên bình lặng.
Hoàng hôn dần khuất sau đường chân trời, màn đêm buông xuống.
Ngoài cửa sổ, đèn đường bật sáng, nhà hàng quán ăn cũng bước vào giờ đông khách nhất.
Tầm tám giờ tối, Trương Thành Dục gọi điện đến.
"Tiếu Tiếu, ta mới tan làm, ăn cơm chưa?"
"Chưa, mới xem xong phim." Tiết Tiếu xoay người xuống giường, cười nói: "Sư phụ hôm nay tan làm sớm ghê nhỉ?"
"Đúng vậy, hôm nay đoàn phim làm việc năng suất cao." Trương Thành Dục cười ha hả, "Ta chạy xe điện về khoảng nửa tiếng, đi ăn chung nhé?"
Trương Thành Dục năm nay 45 tuổi, làm diễn viên quần chúng ở thành phố Nam Hà đã hơn tám năm. Hiện tại, ông ấy sống ngay tầng trên Tiết Tiếu, hai người gặp nhau nhiều lần, hợp ý nên nhanh chóng thân quen.
Dù chỉ đóng vai phụ, nhưng nhiều năm lăn lộn trong nghề, Trương Thành Dục đã rèn được kỹ năng diễn xuất cực kỳ chắc tay. Tiết Tiếu nhận ông làm sư phụ, tình cảm thầy trò rất tốt.
Tám giờ rưỡi, chiếc xe điện của Trương Thành Dục đúng giờ dừng dưới lầu.
Tiết Tiếu chạy nhanh xuống.
Trương Thành Dục vẫn mặc áo phông đen và quần jean từ sáng, mái tóc ngắn vì đội mũ suốt ngày nên hơi rối, trên mặt vẫn chưa tẩy trang, da dẻ trông đen hơn hẳn. Trên lông mày còn có một vết sẹo đặc biệt do hóa trang.
Tiết Tiếu liếc nhìn, rồi trầm trồ: "Ta cũng muốn thử đóng vai sơn tặc quá!"
Trương Thành Dục bật cười: "Với cái nước da trắng bóc này mà đi làm sơn tặc? Là con cướp người ta hay người ta cướp con?"
Tiết Tiếu mới 24 tuổi, nhưng nhìn vẫn non nớt như học sinh cấp ba. Nếu mặc đồng phục xanh lá, e rằng chẳng ai nghi ngờ gì.
Gương mặt cậu, nhìn lướt qua thì có vẻ bình thường – tất nhiên, là bình thường giữa giới minh tinh, chứ không phải giữa người thường. Nhưng ai quen biết cũng đồng ý rằng Tiết Tiếu là kiểu người càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng dễ thương.
Mặt hơi bầu bĩnh nhưng không béo, rất ăn hình.
Đôi mắt cậu mang dáng dấp mắt hạnh, đường nét vừa thanh tú vừa mềm mại, nhưng lại không thiếu vẻ nam tính. Hai khí chất đối lập dung hòa một cách hoàn hảo trong đôi mắt trong veo ấy.
Có người từng đùa rằng, may mà Tiết Tiếu không phải kẻ lừa đảo. Bởi vì nếu cậu nhìn ai bằng đôi mắt ấy, họ có thể bị lừa sạch sẽ, thậm chí đến cả quần lót cũng không còn, mà vẫn cam tâm tình nguyện tin rằng cậu là thiên sứ!
Chiếc mũi cậu cũng đẹp, đầu mũi hơi nhọn.
Môi trời sinh mang sắc hồng, da trắng, răng đều tăm tắp. Đây chính là một mỹ thiếu niên chính hiệu.
Với ngoại hình thế này, ai cũng muốn "cướp" cậu về, vậy mà cậu lại đòi đi "cướp" người khác!
Trương Thành Dục nghe xong cười sằng sặc.
Tiết Tiếu đen mặt, liếc vết sẹo trên lông mày ông một cái, lẩm bẩm: "Dù sao con cũng muốn thử."
Trương Thành Dục cười xòa: "Con cái gì cũng muốn thử! Từ đồ tể, tội phạm giết người, ăn mày, thậm chí cả vai nữ sinh cũng muốn đóng."
Tiết Tiếu bật cười, không phủ nhận.
Trương Thành Dục dựng xe, vỗ vai cậu: "Thôi, hôm nay mới nhận lương, muốn ăn gì, sư phụ mời!"
Tiết Tiếu tháng này gần như không có vai diễn, lương tháng… có cũng như không.
"Ăn gì đơn giản thôi, con cũng không đói lắm." Cậu nhìn quanh phố, toàn là những quán quen, "Ăn gà trống nấu bia không, sư phụ?"
"Được luôn."
Gió đêm tháng 5 thổi qua, không nóng không lạnh, vô cùng dễ chịu.
Dưới ánh đèn đường, cỏ hoa xanh mướt, hương thơm dịu dàng hòa trong không khí.
Tiết Tiếu hít sâu một hơi, cảm giác ngột ngạt cả ngày như được gột rửa sạch sẽ.