Xuân Phong khử trùng cẩn thận dụng cụ và tay mình. Sau khi chuẩn bị xong mọi việc, cô dùng ngân châm làm tê liệt cảm giác vùng quanh vết thương. Cô bắt đầu mạnh tay xử lý những phần đã bị hư thối, sau đó rắc lên bột thuốc trị thương màu vàng đặc biệt, rồi nhanh tay băng bó. Vẻ mặt cô nghiêm túc, thận trọng, trong mắt cô, hắn đơn giản chỉ là một bệnh nhân, không có chút phân biệt giới tính nào. Sau khi thu xếp xong mọi việc, Xuân Phong bình tĩnh thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.
Cô phân phó Xuân Sinh đút thuốc cô đã sắc cho người đàn ông, đồng thời lau người cho hắn để giảm sốt. Xuân Sinh cũng chỉ là một đưa bé 8 tuổi, chưa đút cho người khác bao giờ, cũng mới chỉ lau người cho chính mình thôi vì vậy người nằm trên giường bị tra tấn cho đến lúc trên mặt vương vãi đầy thuốc. Sau khi đút thuốc cho hắn, Xuân Sinh bắt đầu lau lòng bàn tay, ngực, nách, cổ cho người hắn.
“Ầy, sao lau người cho huynh còn mệt hơn cả làm cho Mặc ca vậy, mệt chết ta rồi.” Vết thương của Bách Lý Mặc Thần nhìn thì nghiêm trọng, nhưng ít ra hắn vẫn tỉnh táo, đút thuốc cho vẫn biết mà nuốt xuống, không bị sốt, vì vậy cũng dễ chăm sóc hơn. Xuân Sinh ngồi xuống ghế, bắt đầu lẩm bẩm. Khỏi phải nói, những lời này là cậu học được từ Xuân Phong.
Xuân Phong ở đây vẫn đang bận rộn cứu người và bán rau. Bên kia, Bách Lý Mặc Thần biết Xuân Phong lại cứu một người, hơn nữa hắn lại bị thương ở lưng, thì nắm chặt nắm đấm. Sau khi biết người đó do Xuân Sinh chăm sóc, hắn mới bình tĩnh lại chút. Bách Lý Mặc Thần bắt đầu thấy bản thân có chút kỳ lạ. Hắn khó hiểu. Chuyện gì đang xảy ra với hắn vậy, sao hắn lại có thái độ khác lạ với cô gái này? Gần đây, bất kỳ điều nhỏ nhặt nào về cô cũng có thế làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn. Nụ cười xinh đẹp à cái đầu xù đáng yêu của cô luôn xuất hiện trong đầu hắn.
“Ơ, ta đang nghĩ gì vậy?” Bách Lý Mặc Thần lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn vào văn kiện trên bàn.
Sau hai ngày, chân tay người phụ nữ đã cứ động được, nhưng cô vẫn rất yếu, chỉ có thể tiếp tục nằm trên giường. Người đàn ông sốt cao suốt đêm, nhưng dưới sự chăm sóc chu đáo của Xuân Sinh, cơn sốt cũng đã lui đi, hắn tỉnh dậy vào đêm thứ 2. Xuân Sinh thấy người đàn ông đã tỉnh, nghĩ hắn sốt lâu quá sẽ khát nước nên rót cho hắn cốc nước rồi đi gọi Xuân Phong.
“Nhị tỷ, ca ca tỉnh rồi, tỷ đi xem xem.” Xuân Sinh lần này hiển nhiên đã bình tĩnh hơn nhiều, không còn hoảng loạn như lúc chăm sóc Bách Lý Mặc Thần nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT