“Thôi, không cần tiền nong gì đâu, ta chỉ muốn xin phép con cho ta làm thêm một cái tương tự như thế này để dùng ở nhà. Cái xe này coi như tiền bản vẽ được không?” Thái thúc đỏ mặt, lịch sự nói.
Mặc dù hiện tại ông có thể tự mình làm ra chiếc xe này, nhưng suy cho cùng, ý tưởng là do Xuân Phong nghĩ ra, nếu muốn làm thêm thì phải xin phép cô. Từ việc này cũng có thể thấy Thái thúc là người trung trực, giống như phần lớn thôn dân ở đây. Vì vậy, Xuân Phong rất sẵn lòng giúp đỡ.
“Thái thúc, thúc nói gì vậy? Thúc là người thạo nghề, làm gì có chuyện làm không công. Vả lại con cũng không định giấu dùng một mình. Thúc cứ làm đi, không cần báo lại với con đâu. Nếu được thì thúc thử làm rồi bán xem, cũng là một cách kiếm tiền. Tiền lương và vật liệu thúc cứ cầm lấy, sao lại phải trả tiền bản vẽ cho người tay ngang như con chứ.” Xuân Phong cười rồi lấy tiền ra đưa cho ông.
“Không, không cần… Nếu con đã nói như vậy, ta càng không thể lấy tiền. Con còn cho ta cả cách mưu sinh, làm sao ta có thể lấy tiền của con nữa chứ.” Thái thúc sau khi nghe Xuân Phong nói, càng kiên quyết. Hắn cũng rất vui mừng. Vốn dĩ hắn cũng muốn làm thế, nhưng sợ Xuân Phong không đồng ý nên chỉ dám xin phép làm 1 cái để nhà dùng. Bây giờ Xuân Phong đã nói thế, ông nhất quyết không lấy tiền của cô nữa.
Xuân Phong thấy Thái thúc kiên quyết, cũng đành cất tiền đi. Sau khi nói thêm mấy câu, Thái thúc cũng ra về.
“Ơ, cái gì đây, sao lạ vậy? Mà sao xe gì mà chỉ có 1 bánh vậy?” Xuân Vũ mới bước vào sân đã thấy một vật thể lạ, liền hỏi.
“Là xe kéo, không cần ngựa kéo, chỉ cần 1 người đẩy là được.” Xuân Phong giải thích ngắn gọn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play