“Mẹ à, con có ý tưởng này. Hiện giờ mỗi khi thu hoạch, mọi người đều phải vác đồ, vừa nặng, mệt, năng suất lại thấp. Nếu như có xe đẩy hỗ trợ thì không phải là sẽ tốt hơn nhiều sao? Mọi người cũng sẽ đỡ vất vả hơn!” Xuân Phong chớp mắt, nói ra ý tưởng của mình.
“Có xe thì sẽ tốt hơn nhiều, nhưng bờ ruộng không bằng phẳng, lại nhỏ, không dùng xe bình thường được. Hơn nữa, bò kéo xe sẽ xéo hỏng ruộng mất.” mẹ Xuân Phong lo lắng nói.
“Vâng, đúng rồi, nê con sẽ làm một loại xe không cần gia súc kéo, lại có thể đi trên bờ ruộng hẹp." Xuân Phong tự tin gật đầu.
Thời gian Xuân Phong ở đây cũng khá lâu, cô cũng đã lên trấn, thậm chí lên huyện nhiều lần, cô kết luận rằng công cụ sản xuất, phương tiện ở đây thực sự rất lạc hậu. Đi đường xa chỉ có thể dùng xe ngựa hoặc xe bò, thậm chí xe kéo tay đơn giản cũng chưa có. Thế là Xuân Phong nảy ra ý tưởng làm một chiếc xe rùa. Xe này sẽ giúp mọi người thuận tiện chở đồ trên bờ ruộng gập ghềnh, tất nhiên là 1 chuyến cũng có thể chuyển được nhiều đồ hơn. Sau bữa tối, Xuân Phong đến nhà Thái sư phụ để bàn bạc về thiết kế.
“Thái thúc, thúc có ở nhà không?” Xuân Phong đứng ngoài hành lang gọi.
“Đây, ta đây! Ai gọi thế?” Một giọng nói trầm thấp đáp lại.
“Con là Xuân Phong, con vào được không?”Xuân Phong thấy có người đi ra, liền hỏi.
“À, Xuân Phong à, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy?” Thái thúc thấy người đến là Xuân Phong, mỉm cười bước đến mở cửa.
“Đương nhiên là có chuyện tốt muốn nhờ thúc.” Xuân Phong đi theo sau ông, mỉm cười lấy bức vẽ ra.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play