Hoá ra mẹ Xuân Phong và Trần phu nhân là bạn thân từ bé, lớn lên cùng nhau. Họ đã từng rất thân thiết, thậm chí còn thân hơn cả chị em ruột. Gia đình hào môn ở Kinh thành luôn luôn ẩn chứa nhiều âm mưu, tính toán, vì vậy 2 người đều rất quý trọng mảnh tình cảm trong sáng này. Khi mẹ Xuân Phong vì tình yêu mà rời khỏi kinh thành, không có người nào trong Hà gia tiễn họ, chỉ có Vân Chi, nay là Trần phu nhân tiễn họ ra khỏi cổng thành, vương vấn không rời. Nhờ đó, chị em nhà Xuân Phong mới biết hoá ra nhà ngoại của họ lại là Hộ quốc công phủ, một trong 3 phủ hộ quốc công lớn của kinh thành.
“Không ngờ nhà ngoại mình lại có căn cơ như vậy. Nhưng tiếc là mình và họ không có duyên nữa, mẹ cũng không bao giờ nhắc đến nhà ngoại, chứ đừng nói đến nhận người thân” Xuân Phong thầm nghĩ.
Nhà đẻ của Trần phu nhân là Thượng thư phủ, cũng có bối cảnh rất tốt. Trong triều, quyền lực của Lý thượng thư không nhỏ, danh tiếng cũng cực tốt. Bà kết hôn cùng thiếu gia của Định quốc công phủ. Do cả 2 người đều không thích đấu đá tranh giành quyền lực nên đã kiên quyết rời đi, đến đây kinh doanh. Xuân Phong ngạc nhiên trước gia cảnh đàng ngoại, nhưng chỉ thuần tuý là do tò mò, còn chị cả Xuân Vũ thì đang sốc nặng. Mẹ không bao giờ nhắc đến nhà ngoại, mỗi khi chị em cô hỏi về chuyện này, mẹ chỉ đơn giản nói là nhà ngoại ở Kinh thành chứ không nói gì thêm. Xuân Vũ vẫn còn thắc mắc, nhưng thấy ở đây còn người ngoài nên đành nhịn xuống.
“Ta nhớ năm đó ta ngã xuống hồ, là nhờ Vân Chi tỷ bất chấp nguy hiểm nhảy xuống cứu ta lên, nếu không đã không có ta của ngày hôm nay.” Mẹ Xuân Phong nhớ lại chuyện quá khứ, mắt lại đỏ lên.
“Được rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi, đừng nhắc đến nữa. Hôm nay tỷ muội chúng ta đoàn tụ là dịp vui vẻ, không phải là nên chúc mừng sao?” Trần phu nhân vui vẻ nói, nắm tay mẹ Xuân Phong.
“Đúng vậy, đây là dịp phải vui vẻ chứ. Ta không ngờ lại có ngày này.” Mẹ Xuân Phong nhanh chóng lau nước mắt, vui vẻ nắm tay Trần phu nhân, bắt đầu trò chuyện.
“Đã nhiều năm trôi qua rồi, ngươi vẫn xinh đẹp như vậy, ngươi xem, con gái của ngươi cũng thật là xinh đẹp.” Trần phu nhân chỉ và chị em Xuân Phong khen ngợi
“Tỷ còn khen chúng nữa, mũi chúng nó nổ ra đấy.” mẹ Xuân Phong cười nói. “Xuân Phong thì tỷ đã biết từ trước rồi, đây là con gái đầu của ta, Xuân Vũ, còn một đứa con trai nhỏ đang đến nhà sư phụ học bài, chốc nữa sẽ trở về.”
Xuân Vũ nghe mẹ giới thiệu xong, bước lên trước, cung kính chào hỏi Trần phu nhân, bà lại khen ngợi Xuân Vũ là cô gái tinh tế và biết lễ nghĩa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT