“Vậy cảm ơn đại bá nương nhiều lắm, nhà chúng con cũng đang thiếu tiền xây nhà, chưa biết xoay sở ra sao. May mà có thúc thúc đến giúp đỡ. Người thật tốt bụng, luôn quan tâm, giúp đỡ người khác, một nhà cô nhi quả phụ chúng con biết ơn người nhiều lắm. Người đúng là tấm gương tốt cho thế hệ trẻ chúng con noi theo.” Xuân Phong nhìn đại bá nương, cố tình khen ngợi hết lời. Nhưng trong lòng đại bá nương cũng biết, tuy bề ngoài là khen ngợi bà ta, nhưng thực chất, việc này để Xuân Phong hưởng lợi rồi. Vốn dĩ nghe nói nhà Xuân Phong trả lương rất hậu hĩnh, nên muốn đến kiếm chút, nhưng Xuân Phong đã nói như thế, chuyến này hẳn là phải làm không công rồi. Nhưng dù sao thì mấy đồng tiền công cũng không phải là mục đích chính của bà ta, nên bà ta cũng nhịn xuống.
“Đương nhiên là thế rồi, ta đã hứa sẽ giúp đỡ nhà các ngươi, làm sao có chuyện đòi tiền công.”, sau khi sắp xếp xong tâm trạng, bà ta mỉm cười, nói.
“Vâng, con biết đại bá nương là người tốt nhất. Nhưng công việc cũng sắp xếp gần xong rồi, giờ chỉ còn việc bốc vác gạch và vữa. Việc này có chút bẩn thỉu và vất vả. Nhưng con nghĩ thúc thúc chắc cũng là người chu đáo, tình cảm, chắc thúc thúc sẽ không từ chối công việc này đâu đúng không ạ?” Xuân Phong chớp chớp đôi mắt to tròn, thuần khiết, nhìn dì, rồi nhìn người mà cô gọi là “thúc thúc”.
Rõ ràng vẻ mặt “thúc thúc” có vẻ không vui, nhưng vẫn cố nhịn xuống. Người thúc thúc này, vừa nghe nói là phải làm việc không công, sau đó lại nhận tin phải làm công việc nặng nhọc, bẩn thỉu, mặt càng ngày càng tối sầm. Đại bá nương và “thúc thúc” đều sầm mặt xuống, nhưng lời đã nói ra, bà ta cũng không thể thu lại nữa. Mà họ cũng còn mục đích khác lớn hơn, nên quyết định nhịn xuống để có cơ hội thực hiện kế hoạch này. Cuối cùng, đại bá nương nháy mắt với em trai, để ông ta tạm thời chịu đựng.
“Nha đầu này, cũng là đến giúp đỡ, làm gì có chuyện thích với không thích, con cứ sắp xếp việc đi.” Đại bá nương đè nén cảm giác bất mãn trong lòng, giả vờ vui vẻ. Chỉ cần nghĩ tới kế hoạch của bà ta thành công, bà đã thấy hạnh phúc rồi.
“Vậy cảm ơn thúc thúc.” Xuân Phong lễ phép gật đầu.
“Xuân Phong này…...” Đại bá nương vẻ mặt nịnh nọt, nói.
Nhìn thấy cảnh này, Xuân Phong đè nén cảm giác buồn nôn, ra vẻ khó hiểu: ”Vâng, đại bá nương còn chuyện gì nữa ạ?”
“À, Haha, là chuyện cái trâm cài đầu của ta, hôm nay trả lại cho ta được không?” đại bá nương cười cười. Trong đầu Xuân Phong lập tức liên tưởng đến một con cún vẫy đuôi xin ăn với chủ nhân.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play