Bách Lý Mặc Thần nghe vậy liền cau mày, lời này sao lại giống như giao phó hậu sự vậy?
Dù Bách Lý Mặc Thần ngay từ đầu có chút trách Hoàng thượng, nhưng sau này lớn lên, hắn cũng hiểu được, thân là hoàng tộc, có bao nhiêu việc thân bất do kỷ, nên từ lúc đó, hắn cũng đã hiểu vị phụ thân đặc biệt này.
Nhưng hắn đã quen che giấu cảm xúc của bản thân, không quen biểu đạt, hiện tại nghe phụ hoàng nói như thế, không hiểu tại sao trong lòng cảm thấy khó chịu.
Dù sao hắn cũng là một người có máo thịt bình thường, không phải Chiến thần Vương gia lạnh lùng vô tình trong mắt mọi người, không gì không thể làm được.
Hắn cũng có tình cảm, cũng biết yêu, nhìn người thân của mình đau khổ rời đi, hắn cũng sẽ khổ sở muốn khóc.
"Phụ hoàng, người đừng nói nữa, người nghỉ ngơi cho tốt đi, nhi thần xử lý xong chuyện bên ngoài sẽ lại đến thăm người." Bách Lý Mặc Thần nén chua xót trong lòng, nhẹ giọng nói.
"Ừm, đi đi, ta không sao!" Nói xong tất cả, trên mặt Hoàng thượng lộ ra một nụ cười mãn nguyện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play