“Ta đương nhiên là tìm huynh bàn chuyện tốt.” Xuân Phong miệng thì nói có việc cần nói với Hạ Lạc Hoa, nhưng thân lại trực tiếp bỏ qua hắn, đi về phía bàn sách.
Nhìn động tác và biểu cảm của hắn lúc nãy, sẽ không phải là đang giấu cái gì đáng xấu hổ đấy chứ? Xuân Phong nghĩ đến điều này, lập tức cảm thấy như vừa phát hiện ra châu lục mới, nhanh tay lật tờ giấy trắng trên bàn lên.
Hạ Lạc Hoa thấy không ổn, muốn ngăn cô lại nhưng đã không kịp nữa.
Tờ giấy trắng bị lật ra, lộ ra bức tranh phía dưới, là một đôi mắt dịu dàng như nước mùa thu. Phải nói là kỹ năng của Hạ Lạc Hoa cực kỳ tốt, Xuân Phong thậm chí có thể cảm nhận được sự dịu dàng của chủ nhân đôi mắt này. Nhưng tại sao ánh mắt này lại có chút quen thuộc nhỉ. Nhưng Xuân Phong nghĩ một lúc, nhất thời không nhớ ra nổi.
“À, hoá ra biểu ca thích kiểu phụ nữ nhu tình dịu dàng thế này.” Xuân Phong nghịch ngợm nháy mắt với Hạ Lạc Hoa.
Hạ Lạc Hoa cũng bị hành động này của cô doạ, hắn quá xấu hổ, không biết phải làm gì, chỉ biết đứng bất động. Từ nhỏ hắn đã được nuôi dạy nghiêm khắc, chưa bị nữ tử trêu ghẹo thế này bao giờ, cũng chưa từng bị vạch trần qua, hắn vừa xấu hổ, vừa thẹn thùng.
“Biểu ca, đừng ngượng ngùng như vậy. Huynh chừng này tuổi rồi, thích người khác cũng là chuyện bình thường thôi. Nhưng phải nói là kỹ năng hội hoạ của huynh tốt quá, xem ra ta tìm đúng người rồi.” Xuân Phong không trêu chọc Hạ Lạc Hoa nữa, chính sự vẫn quan trọng hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play