Sau khi Thu Nương rời đi, Xuân Phong một mình ngồi trên ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, mấy người Phú Quý cũng bị cô giục đi ăn cơm. Ngay khi cô chuẩn bị chậm rãi chìm vào giấc ngủ, một bàn tay ấm áp sờ lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa bóp. Mùi thơm trong lành truyền tới, Xuân Phong liền nhận ra là hắn tới.
“Mệt lắm à, nghỉ một chút rồi đi ăn, ăn xong hẵng ngủ.” giọng nói từ tính, cuốn hút truyền đến, Xuân Phong có phần mệt mỏi, lười biếng nhưng vẫn không nhịn được mà đáp ứng: “Ừ.”
“Ta dẫn nàng đi ăn tối.” Nói xong, Bách Lý Mặc Thần cúi người, ôm Xuân Phong, bay lên. Lúc đầu, Xuân Phong bị động tác đột ngột này làm cho có chút choáng váng, nhưng sau đó, sự mệt mỏi xông đến, cái ôm của hắn quá thoải mái, cô nhanh chóng ngủ quên trong vòng tay hắn. Mãi đến khi đồ ăn được bê lên hết, Bách Lý Mặc Thần mới nhẹ nhàng đánh thức cô dậy.
“A, đến giờ ăn rồi sao?” Xuân Phong mở mắt, có chút mơ màng hỏi.
Bách Lý Mặc Thần nhìn bộ dáng ngái ngủ của cô, ánh mắt mơ màng, đáng yêu cực kỳ, thật muốn ôm nàng, hôn nàng thật lâu. Nhưng giờ ăn cơm quan trọng hơn, nếu không, tiểu yêu của hắn đói bụng, hắn chính là người đau lòng nhất.
“Ừ, uống miếng nước trước đi rồi ăn.” Bách Lý Mặc Thần đem Xuân Phong từ trong lồng ngực đặt xuống ghế, lại lấy cho nàng một cốc nước ấm, ôn nhu nói.
Xuân Phong bình thường chưa bao giờ để ý những chuyện này, cũng chưa từng yêu đương, chưa từng được đối xử dịu dàng như vậy, nên thời khắc này, trong lòng nàng ngập tràn hạnh phúc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT