Một bóng người cao lớn chậm rãi bước đến bên giường, vén tấm rèm mỏng lên, nhìn người đang say gấc nồng trên giường. Trong giấc ngủ, Xuân Phong bĩu cái miệng nhỏ nhắn lên, hơi cau mày, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, làn da trắng như pha lê, như chỉ cần mạnh tay một chút thôi sẽ vỡ tan, hàng lông mi cong dài che khuất đôi mắt. Những sợi tóc đen như suối đổ, đẹp đến mức không kìm lòng được.
Cố gắng đè nén xúc động trong lòng, Bách Lý Mặc Thần nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường. Hắn cẩn thận vuôt ve đôi lông mày hơi cau lại của cô, động tác nhẹ nhàng như sợ đánh thức người đẹp ngủ say. Đôi bàn tay dài với những khớp xương tinh xảo vuốt ve mái tóc dài mượt của cô, hắn nhìn dọc theo tay, thấy chiếc vòng trên tay Xuân Phong. Trên khuôn mặt tuấn tú bỗng nở ra một nụ cười quyến rũ. Nếu lúc này Xuân Phong tỉnh dậy, sẽ thấy đôi mắt dạt dào tình yêu và khuôn mặt hạnh phúc quyến rũ. Nhưng đáng tiếc, người trên giường chỉ hừ một tiếng, xoay người tiếp tục ngủ.
Xuân Phong xoay người, tình cờ để ra một khoảng trống đủ rộng, Bách Lý Mặc Thần xoay người nằm xuống cạnh cô. Trên chiếc giường ấm áp lại còn thoang thoảng mùi hương của chủ nhân, không khỏi khiến hắn lưu luyến. Hắn nghiêng người, cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng ôm lấy eo Xuân Phong, dần dần chìm vào giấc ngủ. Bách Lý Mặc Thần ngủ một đêm thật là thoải mái, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, một bóng đen đã loé lên ở Hương Lăng viện, nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Sáng sớm, Xuân Phong ngồi dậy, vươn vai gọi Thuỷ Trúc để chuẩn bị tắm rửa, không hề biết tối qua có người nằm bên cạnh mình. Ăn sáng xong, cô đi thỉnh an bà rồi cùng mẹ tổng kết lại số tiền trong tay. Trước đó nhà cô để dành được cả gần nghìn lượng bạc, thời gian qua ở Kinh thành đã dùng hết 7, 8 phần, giờ chỉ còn hơn 100 lạng. Cô vẫn còn 1000 lượng của Hướng gia, nhưng xem ra cũng chẳng thấm vào đâu so với tốc độ tiêu tiền này. Cô biết mẹ sẽ ở lại với bà một thời gian nữa, nên quyết định phải tìm cách kinh doanh càng sớm càng tốt.
Hôm trước cô và Trần Lam Lam đã đi dạo phố, cô cũng đã hiểu sơ sơ về xu hướng kinh doanh hiện nay. Mặc dù ở đây có nhiều hình thức kinh doanh, nhưng thứ Xuân Phong hiểu biết lại ít đến đáng thương. Kiếp trước cô làm cảnh sát, chả nhẽ lại mở văn phòng thám tử ở đây? Nếu vậy thì còn cần nha môn để làm gì nữa. Còn mở y quán thì sao? Rõ ràng một cô nương chưa chồng không thể suốt ngày lăn lộn ở y quán được. Vì vậy, Xuân Phong vẫn quyết định theo đuổi ngành thực phẩm, như người ta vẫn thường nói, dân dĩ thực vi thiên, làm gì cũng không thiể thiếu đồ ăn được. May mắn là kiếp trước Xuân Phong giỏi nhất chính là ăn uống, hơn nữa, thủ nghệ nấu ăn của cô cũng không tồi. Kinh thành là nơi xa hoa, nên cô định vị nhà hàng cô mở sẽ dành cho khách hàng tầng lớp trung và cao cấp. Vì vậy, yêu cầu mặt bằng phải tương đối lớn, nhưng cô chỉ có 1000 lượng bạc trong tay, đương nhiên không đủ.
Xuân Phong lại thêm một lần nữa cảm nhận được sức quan trọng của đồng tiền. Cô suy nghĩ một lúc rồi đến bàn chuyện với cữu cữu. Hộ Quốc Công phủ nhiều năm nay hao tài tốn của chữa bệnh cho bà, nhất định là sẽ cần cơ hội kiếm tiền như vậy.
“Xuân Phong tiểu thư!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT