“Bách Lý Mặc Thần, tỉnh lại, nhanh tỉnh lại đi!” Xuân Phong bắt mạch cho hắn, phát hiện mạch đập của hắn tán loạn, chẳng nhẽ chất độc trong người hắn đã phát tác rồi? Phải làm sao đây, cô còn chưa nghiên cứu ra thuốc giải cho hắn.
Cô vội vàng đặt Bách Lý Mặc Thần xuống, định đi lấy ngân châm để châm cứu bức độc cho hắn. Lúc cô vừa buông tay ra, một bàn tay níu cô lại. Cô quay người lại, thấy Bách Lý Mặc Thần đang yếu ớt cố giữ cánh tay cô: “Đừng đi.”
“Không sao, ta không đi đâu cả, ta đi lấy ngân châm bức độc cho ngươi, yên tâm, ta sẽ không rời đi.” Xuân Phong dịu dàng an ủi hắn như đang vỗ về một đứa trer.
“Không, muộn rồi, nàng…..” chưa nói dứt câu, Xuân Phong đã bị hắn ôm chặt.
Cảm nhận được người trong ngực run run, Xuân Phong mới nhận ra là mình bị lừa. Cô đẩy hắn ra, đứng dậy, đi thẳng vào phòng. Người kia vẫn đang nằm trên mặt đất cười, một lúc sau mới phát hiện ra điều bất thường, lập tức đứng dậy đi theo vào.
“Nha đầu, giận rồi sao? Ta chỉ đùa thôi, đừng hẹp hòi như vậy.”
Khung cảnh trong phòng có chút quỷ dị, một vị vương gia nào đó tự mình chui đầu vào đường chớt, nắm ống tay áo Xuân Phong lắc lắc, vẻ mặt có chút làm nũng. Xuân Phong lạnh nhạt trả lời: “Ngài nói gì vậy, ngài đường đường là một Vương gia, ta chỉ là một dân nữ nhỏ bé, làm sao dám tức giận với Vương gia.” Tuy miệng nói là không tức giận, nhưng lời nói ra lại nồng nặc mùi thuốc súng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play