Xuân Phong thực sự khâm phục khả năng đổi trắng thay đen của đại bá nương, qua miệng bà ta chắc người chết cũng có thể sống lại. Rõ ràng là chính mình làm điều ác, lại đổ hết lỗi lên đầu người khác, phủi tay sạch sẽ. Nhưng không phải có câu “tự gây nghiệt thì không thể sống” sao? Xuân Phong sẽ không để bà ta dễ dàng phủi sạch tay như vậy.
“Thưa huyện lệnh, lời khai của Chu thị và Trương Đại Sơn không nhất quán, vậy thỉnh ngài đưa Trương Đại Sơn lên đây đối chất, vậy sẽ không oan ức ai, cũng chứng minh ngài là người công bằng.” Xuân Phong bước tới, cung kính nói
“ừ, có lý, mang Trương Đại Sơn và đồng bọn lên đây đi.” Huyện lệnh thấy lời của Xuân Phong có lý, liền nghe theo. Huống chi, bối cảnh của cô gái này chắc chắn không đơn giản, coi như hắn nịnh nọt chút cũng được.
Không lâu sau, Trương Đại Sơn và đồng bọn bị giải lên, trông bọn họ rất thê thảm, trên người bê bết máu, đặc biệt là chân phải đều bị gãy. Thấy thế, Chu thị tê cả da đầu, càng kiên định với suy nghĩ chối tội.
“Trương Đại Sơn, ngươi khai là Chu thị thuê ngươi đi bắt cóc tống tiền, có bằng chứng hay nhân chứng gì không?” Huyện lệnh tra hỏi.
Trương Đại Sơn và đồng bọn đang đau gần chết, nhưng vẫn cắn răng trả lời, họ không muốn bị tra tấn như hôm qua nữa.
“Hồi bẩm huyện lệnh, Chu thị luôn hẹn chúng ta ở nơi kín đáo, hành động cẩn thận, e là không có nhân chứng.” Trương Đại Sơn bất đắc dĩ nói. Lẽ ra từ đầu hắn không nên bị tiền làm mờ mắt, để đến hôm nay nên cơ sự này. Nghĩ đến đây, ánh mắt Trương Đại Sơn nhìn Chu thị đầy ác ý, oán hận, kết hợp với mái tóc rối bù và khuôn mặt loang lổ máu, trông sắn càng hung dữ và đáng sợ hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play