Trong mắt hắn tràn đầy khinh thường, hắn không tin một tiểu nha đầu này có thể nhìn ra vấn đề gì. Hơn nữa, đơn thuốc này là hắn lấy của một vị đại phu lành nghề, hắn chắc chắn là việc này sẽ trót lọt.
“Có vấn đề hay không, phải đợi ta bắt mạch mới biết.” Xuân Phong liếc nhìn Hoàng đạo trưởng, khoé miệng hiện lên một nụ cười tà ác. Đáng tiếc là nụ cười này đã bị tấm khăn che mất, không ai nhìn thấy.
“Vậy thỉnh cô nương bắt mạch cho thiếu gia.” Hoàng đạo trưởng vẻ như không để tâm, nói. Thực ra trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, nhỡ nha đầu này biết chữa bệnh thật thì sao? Nhưng dù sao hắn cũng có thâm niên lừa đảo, tâm lý khá tốt, nên bề ngoài trông hắn vẫn điềm tĩnh như không có việc gì.
Xuân Phong không nói tiếp, mà trực tiếp đến bên giường, chuẩn bị bắt mạch cho Hướng Cẩm Minh. Huyền Dịch đi sau, tuyệt đối phục tùng, nhanh chóng kéo ghế cho cô ngồi. Một nén hương sau, cô mới thu tay lại. Vẻ mặt cô có chút ngưng trọng. Ngay cả Hướng phu nhân trước đây không mấy lạc quan về Xuân Phong, cũng có chút lo lắng.
“Thế nào rồi, bệnh của Minh nhi sắp khỏi rồi đúng không?” Hướng phu nhân lo lắng hỏi.
Xuân Phong không khỏi cảm thấy vị Hướng phu nhân này có chút lập dị, không phải mới đây còn không cho cô động vào bệnh nhân sao, sao giờ lại chạy đến hỏi han. Mà cũng đúng, họ còn lập dị đến mức tin là máu của phụ nữ có thai có thể chữa bệnh cơ mà, đúng là mất não.
“Công tử này, sợ là đã bị bệnh, ốm yếu từ nhỏ, thuốc thang những năm qua nhiều nhưng không khỏi phải không?” Xuân Phong vẫn coi như là có chút nhân đạo với bà ta, nể tình bà ta lo lắng cho con trai quá, nên cũng không giấu diếm tình trạng bệnh tình của hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play