Tiêu thị cũng là thế gia, ai có thể nghĩ đến sau khi chiếm được giang sơn lại gần như đào rỗng gia tài của một thế gia lớn như vậy? Hơn nữa hiện nay còn có sáu mươi vạn đại quân phải nuôi, miễn tô thuế ba năm, trong sáu mươi vạn đại quân này còn có không ít là phản quân đầu hàng, bất cứ chỗ nào không trấn an được đều có thể là yếu tố bất ổn.
Phạm Phi Nương không khỏi thở dài.
Tang La hỏi nàng ấy: "Tại sao lại thở dài?"
Phạm Phi Nương nói: "Than cho Bệ hạ không dễ dàng, chia ruộng chia đất cho bách tính, lại miễn tô thuế ba năm, Đại Tề có sáu mươi vạn đại quân phải nuôi, chỗ nào đều cần tiền cần lương thực, lần này mỗi châu huyện nha môn bán đi những cửa tiệm bị thu hồi, số tiền thu được thực tế cũng phải đưa về quốc khố."
Một câu thôi, Hoàng đế nghèo, vô cùng nghèo.
Nếu không phải nghèo, có thể làm ra chuyện thưởng hai trăm lượng bạc cho Tang La sao? Lão bách tính nhìn vào là phú quý ngất trời, ở trong mắt các thế gia thậm chí trong mắt quan viên, đây quả thật là ít đến không thể ít hơn được nữa.
Cày khúc viên, không phải làm được tí việc thiện thiên tử nghe thấy muốn khen ngợi một chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT