Sáng sớm ngày hôm sau, huynh đệ Phùng gia và Cam Nhị Lang lại tới, mỗi người gánh một thúng đồ, mặt trên có thể nhìn ra có mấy thứ như lương thực, đậu, thịt hun khói, quả khô, chất đầy ắp phía dưới chính là khoai mài.
Phùng Đại Lang vừa đặt thúng xuống, nhìn thấy Thẩm Liệt liền gọi một tiếng sư phụ, Thẩm Liệt nhìn mấy thúng khoai mài mà bọn họ gánh tới: "Các người đây là?"
"Quà cảm ơn cho sư nương."
Tang La vốn dĩ đi tới xem náo nhiệt, một câu sư nương làm cho nàng không hiểu ra làm sao, đôi mắt mở to, đến cả ba chữ quà cảm ơn đều bị phớt lờ.
"Cái gì?"
Phùng Đại Lang hoàn toàn không biết câu hỏi của Tang La là hỏi về danh xưng, hắn không hề cảm thấy gọi như vậy có chỗ nào không đúng, đều đã bái Thẩm Liệt là sư phụ rồi, xưng hô với Tang La tất nhiên phải gọi là sư nương. Mặc dù tuổi nàng nhỏ hơn hắn một chút, nhưng xét bối phận lại không sai, thời đại này coi trọng bối phận, biết bao nhiêu hán tử hai mươi ba mươi tuổi còn gọi hài tử ba tuổi năm tuổi là cữu cữu, chuyện quá bình thường.
Chỉ nghĩ Tang La hỏi quà cảm ơn này là chuyện thế nào, mỉm cười nói: "Khoai mài này là thứ tốt, biết cái này có thể làm lương thực, mọi người ai cũng đều vui mừng, số khoai mài mà cả thôn chúng ta đào được trong ngày hôm qua đều ở chỗ này, thành quả của ngày đầu tiên, mọi người đều cùng một ý, không để lại trong nhà, đều mang qua tặng cho sư nương. Mấy túi lương thực thịt và quả khô bên trên là quà bái sư của ba người chúng ta, sư phụ, nhà người ở đâu, chúng ta gánh qua."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT