"Đương nhiên là có thể, vốn là quà vặt cho muội và Tiểu An mà, hai đứa cứ tự quyết là được."
Trần lão thái thái nói không cho mang đồ sang qua qua lại lại, quả thực lần này đi Tang La cũng không chuẩn bị cho nhiều thứ gì, nhưng tình cảm giữa bọn trẻ con thì đương nhiên là để cho bọn trẻ con tự quyết.
Thẩm Ninh vừa nghe thấy đại tẩu đồng ý thì vui sướng tới nỗi đi lấy cái ống trúc nhỏ, bỏ vào bên trong hai cái, nhưng ngẫm đi ngẫm lại lại bỏ thêm hai miếng nữa, cảm thấy bản thân mang đi hơi nhiều một chút, cô bé cẩn thận giải thích với Tang La và Thẩm An: "Cũng cho Nhị Sơn ca ca hai miếng."
Nhị Sơn chính là nhị lang của Trần gia, là nhị ca của Tiểu Nha Nhi.
Hiển nhiên là Thẩm An không có ý kiến gì, hai huynh muội đều quay sang nhìn Tang La.
Tang La mỉm cười nói: "Đã bảo hai đứa tự quyết định là được rồi, cơ mà muội mang thêm hai cái nữa đi, đâu thể để chốc nữa muội và Tiểu An nhìn Nhị Sơn và Tiểu Nha Nhi ăn được."
Ý là để chốc nữa hai huynh muội có thể ăn cùng.
Thẩm An và Thẩm Ninh đều mỉm cười, không phải là vì bản thân có thể ăn nhiều thêm một cái mà vì khi trước toàn là Nhị Sơn ca và Tiểu Nha Nhi chia đồ ăn cho bọn họ, lần này bọn họ cũng có thể chia đồ ăn cho bạn bè rồi, khỏi phải nói trong lòng hai đứa trẻ con phấn khích nhiều đến thế nào.
Phấn khích quá đỗi, Thẩm An còn ở lại trông nhà, những thứ ở trong nhà hiện giờ đều là vật báu của cậu bé.
Thế là Thẩm Ninh chỉ mang theo năm miếng tóp mỡ trong ống trúc nhỏ, cô bé cầm ống trúc nhỏ của mình, vui sướng đi theo Tang La tới Trần gia.
Đầu ngày của tháng tám quá nóng nực, giờ này không phải là giờ đẹp để làm việc đồng áng, ở hầu hết các gia đình đám nam nhân làm việc đồng áng vào buổi sáng vẫn còn đang ngủ. Đám nữ nhân thì nghỉ ngơi một lát rồi dậy, người se đay thì se đay, người dệt vải thì dệt vải.
Trần gia cũng như thế.
Lúc Tang La dẫn Thẩm Ninh tới Trần gia, Thẩm Ninh chào hỏi Trần lão thái thái rồi mau chóng trò chuyện rầm rì tíu tít với Tiểu Nha Nhi ở bên cạnh, không bao lâu sau hai tiểu cô nương đã chạy ra ngoài.
Tang La không để ý, lúc Trần lão thái thái thu xếp dọn ghế cho nàng, nàng bèn kéo thẳng bà ấy vào phòng chính, nói rõ lý do đến.
Trần lão thái thái ngẩn người lúc lâu vẫn không phản ứng lại, cứ tưởng tai mình có vấn đề.
"Giúp ngươi bán đậu phụ thần tiên?"
"Vâng, bất kể là bà hay là thẩm bán, tùy mọi người bán ra thế nào, cứ bán được được một miếng là cháu trả nửa văn tiền, thế nào?"
Cái này còn cần phải hỏi thế nào sao?
Đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống đấy.
Nhưng Trần bà tử lấy làm khó hiểu.
"Năm ngày mới được một phiên chợ, tự ngươi bán không được sao? Có chút như này cũng đâu cần chia ra ngoài."
Tang La lắc đầu: "Cháu tìm bà giúp đỡ không phải là bán ở phiên chợ, chúng ta sẽ vào thị trấn, người nhà bà, cháu cũng đi, giống như quầy hàng vậy, chia nhau ra bán."
Trần lão thái thái lập tức hiểu ra, tức là hai ngày nay thử nghiệm cảm thấy được nên muốn mở rộng sạp hàng.
Tang thị này...
Trần lão thái thái nhìn nàng bảo: "Vào thành phải đóng phí vào thành, sạp hàng to quá nhỡ không bán được thì sao?"
Tang La vỗ ngực nói: "Tính lên cháu, phí vào thành cũng để cháu trả."
Đối với nàng mà nói thì đậu phụ thần tiên gần như không tốn chi phí, thế nên nàng nói lời này cũng không hề có chút áp lực nào, có điều nghĩ đến chuyện khác nàng lại nghiêm mặt nói: "Tất nhiên, nếu muốn vào trong huyện bày quầy hàng thì vẫn phải tìm Lý Chính làm một cái quá sở, cái này buộc phải đóng năm văn tiền phí, nhưng phải là thẩm của nhà bà tự bỏ ra."
Quá sở tương đương với thư giới thiệu của những năm bảy mươi tám mươi ở hậu thế, thời không này quản chế việc lưu thông nhân khẩu rất nghiêm ngặt, muốn vào thành hoặc là đi qua cửa khẩu thì phải có công nghiệm để có thể chứng minh thân phận, người ở giai cấp khác nhau thì sẽ dùng công nghiệm khác nhau, cái mà dân thường dùng chính là quá sở.
Quá sở vào huyện phải do Lý Chính ký tên, đưa đến chỗ quan huyện xác minh rồi mới phát hành.
Nếu như đi tới huyện khác thì càng phức tạp hơn, còn phải đến Châu phủ báo cáo với chỗ Hộ Tào mới có thể duyệt.
Năm văn tiền, cái này đối với bách tính bình dân mà nói cũng không phải số tiền nhỏ có thể phung phí được, nhưng may mà một lần có hiệu lực là ba tháng, Trần lão thái thái nghiến răng rồi gật đầu.
Không có ai cho ngươi công việc kiếm tiền, chi hộ phí vào thành, còn phải tiêu tiền làm quá sở cho ngươi cả, nàng không phóng khoáng như thế.