Sơn động của Thẩm gia lại trống vắng, vừa hay hợp ý Thẩm Liệt, phần lớn thời gian của hắn đều ở trong sơn động dựa theo thẻ tre để luyện chữ, cùng với Tang La mỗi người một phiến đá. Đầu tiên vẫn còn một người nửa cái bàn, phân ra trái phải ngồi đối diện nhau, tiện cho Thẩm Liệt thỉnh thoảng hỏi về ý nghĩa của các từ và thứ tự các nét các thứ. Chưa đến hai ngày, Tang La chỉ vào băng ghế bên người: "Chàng tốt nhất vẫn nên ngồi ở bên này."
Nụ cười của Thẩm Liệt không thể kìm nén được, di chuyển phiến đá, ngồi xuống bên cạnh Tang La.
Tang La chỉ coi như không nhìn thấy khoé miệng vẫn luôn cong lên lại cố gắng đè xuống của hắn, như thường ngày mà luyện chữ, chỉ là trong ánh mắt của nàng không khỏi hiện lại mấy phần ý cười.
-
Mưa rơi rơi tạnh tạnh đến tuần giữa tháng sáu mới kết thúc, mấy cái ao chứa nước trong sơn cốc đã đầy bảy phần, Trần lão hán đã bàn bạc với Thẩm Liệt, rằng còn tiếp tục mưa, phải dẫn nước đến lối ra vào sơn cốc, chỉ có chỗ đó mới có thể thoát nước.
Nhưng ông trời rõ ràng vẫn rất nể mặt, khi mấy ao chứa và mương máng sắp đầy thì mưa ngừng tạnh mây tan.
Khi Tang La nhìn thấy ánh mặt trời, cả người đều cảm thấy thoải mái, không cần phải nói, trong sơn cốc lại tiếp tục phơi lương thực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT