Lư bà tử chỉ cảm thấy, mọi bận tâm của đời bà ấy đều xuất phát từ Vương Xuân Nương.
Cho không, không lấy cũng bị ép phải lấy.
Nhìn tôn nhi tôn nữ quỳ gối trước mặt mình, bà ấy không nói ra được lời oán trách, phàm là con cái mềm lòng với thân nương cũng rất bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Bà ấy chỉ hỏi tôn nhi tôn nữ: "Các cháu cảm thấy cha các cháu làm vậy là quá tàn nhẫn?"
Cũng không cần hai hài tử trả lời, đều quỳ xuống cầu xin rồi, còn không cảm thấy quá tàn nhẫn thì là gì.
Bà ấy tự tiếp lời của mình: "Lần trước suýt chút nữa hại mấy nhà khác, mọi người đã rất khoan dung rồi, chỉ để các ngươi gánh lương thực, nói là để các ngươi gánh lương thực, công việc thật sự rơi đến trên đầu đại phòng các ngươi, cộng thêm Thuyên Trụ cháu cũng chỉ mới có ba người ra sức, chạy nạn đến chỗ trú ẩn còn phải dẫn theo một nhà bảy người các ngươi, các ngươi cảm thấy đây là chuyện mọi người nên gánh vác sao? Còn các ngươi? Các ngươi làm ra được cống hiến bao lớn? Làm chuyện khiến người khác chán ghét còn bắt người khác không buông bỏ các ngươi sao?"
"Đó là nợ cũ, chúng ta cũng không cần lôi ra, ta chỉ nói, sau sự việc lần trước đó, bây giờ mới được bao lâu? Các cháu có nghĩ tới nương các cháu ở trong sơn cốc còn có thể làm ra chuyện trộm lương thực không? Trong khi nhà không thiếu lương thực lại trộm lương thực, khi thiếu lương thực thì sao, nàng ta còn có thể làm ra chuyện gì? Có thể tưởng tượng ra được không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT