Lư Đại Lang lại muốn sụp đổ, đôi môi run rẩy, bàn tay run rẩy, cả người dường như đang run rẩy: "Lần thứ hai rồi, lần trước để lộ chuyện tích trữ lương thực ra ngoài, bây giờ mới bao lâu, ngươi lại trộm lương thực?"
"Ngươi trộm lương thực để làm gì? Hả? Trong nhà thiếu đồ cho ngươi ăn ngươi uống sao? Cha nương phân gia là dựa theo số người mà phân lương thực, phân thiếu đồ ăn thức uống cho ngươi sao? Hả? Ngươi trộm lương thực để làm gì?"
Vương Xuân Nương thấy hắn như vậy bị dọa cho sợ hãi, liên tục phủ nhận: "Chuyện không có thật, ta thật sự không trộm lương thực."
"Ai tin chứ?"
Ai tin chứ?
Lư Đại Lang không cách nào tưởng tượng được sau này nhà hắn sẽ sống ở sơn cốc này như thế nào, hắn chán nản quỳ xuống bên cạnh Vương Xuân Nương, ngoại trừ câu nói ai tin chứ ra, không có sức lực để nói chuyện nữa.
Lư bà tử lạnh lùng nhìn hết thảy, lúc này mới dời ánh mắt sang Thuyên Trụ, nghĩ tới lúc đó nó còn ở bên ngoài núi vận chuyển lương thực, ánh mắt lướt qua, rơi xuống người tôn nữ từ khi nghe mất lương thực vẫn luôn không dám ngẩng đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT