Trần lão hán gật đầu, quả thực có một vài người mà ngươi sẽ không thể tưởng tượng được người ta sẽ làm ra chuyện gì, giống như chuyện ăn trộm lương thực đây, người bình thường có ai làm như vậy?
Lại không thể giết chết nàng ta, hạn chế nàng ta ra ngoài gây rắc rối cho mọi người chính là phương pháp xử lý tốt nhất.
Rồi lại nghe Thẩm Liệt nói tiếp: "Ấy là suy nghĩ ban đầu, còn bây giờ, ta không muốn đưa toàn bộ người của đại phòng Lư gia ra khỏi Vân Cốc nữa."
Hắn nhìn mấy người Trần lão hán rồi bảo: "Ta biết lần này rất có khả năng là một chuyện đại thẩm Lư gia làm ra chuyện này, phẩm hạnh của mấy đứa Hổ Tử rất tốt, Lư đại thúc và Thuyên Trụ đều cùng chúng ta bôn ba bên ngoài núi mỗi ngày, cũng tới tận đêm qua mới về, tương lai không biết thế nào nhưng thực sự quá đáng ghét, không dạy cho nàng ra bài học thì trong lòng ta khó chịu lắm, đã trộm mấy miếng ăn này rồi thì cứ siết bụng nhìn người khác ăn đi.
Trần lão hán gật đầu, mụ Vương Xuân Nương này chẳng nhớ được trận đòn nào, chuyện lần trước mới được bao lâu đâu?
Chung quy lại có thể cày cấy thì không chết đói được.
Ông ấy hỏi Thẩm Liệt: "Còn gì nữa? Có nên cho bên phía Lư gia biết chuyện này không? Không biết còn phải ở lại trong núi bao lâu nữa, như thế này không bớt lo được đâu vẫn nên để người Lư gia tự trông coi thì tiện hơn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT