Tang La thấy tai Thẩm Liệt đàn hơi đỏ lên, bèn vờ cốc đầu Thẩm Ninh: "Ăn đi, bày cả bàn nhiều đồ ăn ngon như thế này mà muội vẫn có thể nói nhiều như thế, xem ra là dạo này sống tốt quá nhỉ."
Thẩm An và Thẩm Ninh đều bật cười khanh khách, khóe môi Thẩm Liệt cũng cong lên.
Có điều đúng thật là không nhiều lời, nói cười mấy câu rồi mỗi người tự múc cháo, bắt đầu ăn sáng.
Cháo bát bảo không bỏ đường nhưng vốn đậu đã có vị ngọt tự nhiên nên không cho đường cũng đã cực ngon, hơn nữa còn có bánh và đồ ăn kèm.
Quả thực ở trong khe núi cũng coi như là đầy đủ, Thẩm Liệt suy nghĩ cẩn thận, hình như mỗi lần hắn trở về Tang La đều sẽ nghĩ cách làm ít đồ ăn ngon cho hắn, hắn bèn nhận định lời muội muội nói không sai.
Cũng vì điều ấy mà cho đến khi dẫn đội ra khỏi khe núi, trên gương mặt Thẩm Liệt vẫn luôn nở nụ cười.
Trần Đại Sơn cùng đồng hành liếc nhìn hắn mấy lần, nhìn Thẩm Liệt rồi lại nhìn một bọc đồ nho nhỏ để trong cái sọt của Thẩm Liệt: "Có phải đệ muội lại làm đồ ăn ngon cho ngươi không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play