Sau khi vào thu, Hoắc Sơ Tiêu chính thức bắt đầu công việc gia sư.
Nhà của Đỗ Viện ở rất gần, chỉ cách văn phòng Tĩnh Giới chưa tới ba con phố. Hoắc Sơ Tiêu chỉ cần đón xe buýt ngay trước nhà, đi quãng đường lắc lư khoảng nửa tiếng là tới nơi.
Căn biệt thự nhỏ hai tầng này ngày thường chỉ có dì giúp việc ở nhà, ba mẹ Đỗ Viện đều bận công việc. Hoắc Sơ Tiêu chỉ gặp mẹ Đỗ một lần vào buổi dạy đầu tiên, còn ba Đỗ thì đến giờ vẫn chưa thấy mặt, dù cậu đã đến dạy suốt hai tuần. Nhưng đối với những gia đình như vậy, chuyện này cũng không có gì lạ.
Bình thường, Đỗ Viện sẽ cùng cậu học ở khu vườn nhỏ trước biệt thự. Thỉnh thoảng, dì giúp việc lặng lẽ mang trà bánh ra, luôn đối xử với Hoắc Sơ Tiêu rất lễ phép. Đỗ Viện lại là cô bé ít nói, trầm lặng, khiến Hoắc Sơ Tiêu nhiều khi cảm giác mình không phải tới dạy học, mà giống như đang đi du lịch nghỉ dưỡng.
Dạo gần đây, họ đang luyện vẽ màu nước. Trong lúc chờ màu khô, Đỗ Viện thỉnh thoảng sẽ trò chuyện cùng cậu. Hoắc Sơ Tiêu tuy không quá nhiệt tình, nhưng hỏi gì cũng đáp lại.
Ban đầu, cô bé chỉ hỏi những chuyện liên quan đến kỹ thuật vẽ tranh, hay tò mò hỏi về quá trình cậu chuẩn bị thi nghệ thuật khi xưa. Nhưng rõ ràng, điều Đỗ Viện thật sự muốn hỏi lại không phải những chuyện đó. Bởi vì rất nhanh sau đó, cô bé đã trở nên mất tập trung hơn cả Hoắc Sơ Tiêu, cứ chần chừ mãi, không dám mở lời. Mãi cho tới khi chắc chắn Hoắc lão sư rất kiên nhẫn với mình, hai người cũng thân thiết hơn chút ít so với lúc còn ở Tĩnh Giới, cô bé mới lấy hết can đảm nói:
“Hoắc lão sư, em từng tới dự đám cưới của thầy đó, chắc thầy không biết đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT